Từ Thanh sửng sốt một chút, cười nói:
– Ha hả, Khương Nhược Mai làm sao có thể giúp ngươi đi lấy Đông Hải Nguyệt Minh Châu đươc. Thứ này đã bị liệt vào đồ cưới của Khương Nhược Băng, thiên hạ đều biết. Trừ khi ngươi có thể khiến thân thể béo mập của nàng gọn lại.
Lý Vân Tiêu nhìn Từ Thanh liếc mắt đầy thâm ý, nói:
– Tiểu tử ngươi có tiềm chất làm Tiên Đoán Sư.
– Sao?
Từ Thanh sửng sốt một chút, không hiểu nguyên nhân.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mấy tin tức này của ngươi rất có giá trị. Ta rất hài lòng.
Một tay hắn ở trên không trung vẽ ra một đạo ấn ký, từ trong khoảng không vỗ vào trong cơ thể Từ Thanh.
Thân thể Từ Thanh thoáng chấn động, liền cảm nhận được lực lượng phong ấn đều đã được hóa giải. Không chỉ có như vậy, thân thể vốn bị Lưu Ly Sơn Trang ngược đãi cũng hình như khôi phục một chút. Hắn cả kinh nói:
– Như vậy, như vậy thì được rồi sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Được rồi. Ngươi có thể đi rồi. Lần sau gặp lại, hy vọng có thể có chút tiền đồ.
Sắc mặt Từ Thanh lúc trắng lúc đỏ. Hắn xấu hổ, cắn răng nói:
– Lần sau gặp lại, ta sẽ cướp bảo kính của ta về. Còn có mấy món đồ khác nữa. Ngươi cũng phải giữ gìn thật kỹ.
Hắn không ở lại nữa, vừa nói vừa xoay người đi xuống, thoáng chốc đã biến mất ở ngoài cửa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu dần dần bình tĩnh lại, than thở:
– Năm đó sát khí quá nặng, hại không ít người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806391/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.