Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu mừng lớn nói:
– Ồ? Văn Lâm huynh có biện pháp?
Văn Lâm nở nụ cười nói:
-Ta từ trong tổ chức nghe nói, mười tám viên Đông Hải Nguyệt Minh Châu kia chính là một trong những đồ cưới của Khương Như Băng lần này.
– Cái gì? Đồ cưới?
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút.
Văn Lâm từ trên người lấy ra một thẻ ngọc đưa tới nói:
– Ngươi xem một chút đi, này là đồ cưới của Khương gia, mới nhất công bố ra, hiện tại đã truyền lưu đến trong tay đệ tử các thế lực lớn, lần này Khương gia đúng là rơi xuống đại vốn liếng a.
Lý Vân Tiêu mang ngọc giản kia đặt ở trên trán, rất nhanh liền nhíu mày.
Văn Lâm rất có thâm ý nhìn hắn, cười nói:
– Làm sao, không phải động tâm đi luận võ chọn rể chứ? Tuy rằng Đông Hải Nguyệt Minh Châu quý giá, nhưng cùng những thứ khác so ra vẫn là kém không ít a. Hơn nữa hiện tại Minh Nguyệt châu đã xếp vào trong đồ cưới công bố thiên hạ, ngươi muốn dùng biện pháp khác đạt được đó là khó càng thêm khó.
Lý Vân Tiêu nắm ngọc giản kia trầm tư một trận, mới nói:
– Lẽ nào Văn Lâm huynh đối với những đồ này cùng với mỹ nữ không có hứng thú?
Văn Lâm cười nói:
– Có hứng thú vậy cũng phải có thực lực mới được a, cái gì Đông vực thất tinh, Tây Vực ngũ kiệt, Bắc Vực tứ tú, cái nào không phải diệt ta như diệt muỗi.
– Hừ hừ, nghĩ một đằng nói một nẻo?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Nói chung không có Đông Hải Nguyệt Minh Châu, tấm gương này ngươi liền ở lại trong trí nhớ đi, gặp lại.
– Này này, đừng đi a, lại thương lượng a.
Văn Lâm ở phía sau không ngừng hô, nhưng Lý Vân Tiêu là không để ý chút nào, đột nhiên hắn quát to một tiếng nói:
– Lý huynh, ngươi xem này.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc một thoáng, dừng thân thể chậm rãi quay đầu, chỉ thấy trong tròng mắt Văn Lâm lập loè điểm điểm bạch quang, một luồng sức mạnh kỳ dị nhộn nhạo lên, dĩ nhiên là tấn công bằng thần thức.
– Đồng thuật?
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, lập tức muốn cười. Thời cổ Thiên Thủy quốc có câu nói, gọi là nghịch đao trước mặt Quan Công, trước mặt Khổng Tử niệm văn chương, hiện tại Lý Vân Tiêu mới rõ ràng ý tứ của những lời này.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, Thái Cổ Thiên mục trên trán đột nhiên mở ra, con mắt kia trong nháy mắt hóa thành Huyết Nguyệt, ánh mắt lập loè tinh mang của Văn Lâm biểu hiện sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu trở nên hơi mê ly, cuối cùng hóa thành một mảnh mờ mịt.
Bất quá trong nháy mắt, liền bị người chế trụ.
– Vừa vặn, để ta nhìn ngươi một chút đến cùng là lai lịch ra sao đi.
Lực lượng tinh thần của Lý Vân Tiêu xuyên thấu qua Thái Cổ Thiên mục phóng xạ ra, thẳng vào trong óc đối phương, bắt đầu tìm tòi ký ức.
Ký ức của Văn Lâm từ nhỏ tới lớn, liền hiện ra ở dưới thần thức của Lý Vân Tiêu, không có một chút bí mật nào.
Ký ức chi liên, như cuộn thư họa, nhanh chóng lật lên, để Lý Vân Tiêu khiếp sợ chính là, người này dĩ nhiên là người của Thánh Vực.
Đột nhiên, thần thức của hắn bỗng nhiên chấn động, chỉ thấy trong ký ức chi liên của Văn Lâm, từ khi gia nhập Thánh Vực bắt đầu, liền bị từng thanh phong ấn khóa lại, không cách nào lật xem.
– Cái gì? Đây là Hoàng Quang ấn ký tỏa.
Tâm thần Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, thần thức kịch liệt khiếp sợ từ trong óc Văn Lâm vọt ra, trong mắt lấy làm kinh ngạc.
– Trong thiên hạ, có thể sử dụng tới này Hoàng Quang ấn ký tỏa này, chỉ có sư phụ của Viên Cao Hàn, Thiên Chiếu Tử ẩn cư ở trong Thánh Vực thần đô a, lẽ nào người này là Thiên Chiếu Tử phái tới, đồng thời mang theo bí mật rất lớn?
Nội tâm hắn dâng lên một tầng bóng tối, việc này liên quan quá to lớn, coi như là hắn cũng không dám dễ dàng đặt chân.
– Chẳng trách hắn có thể nhận được Đại Bi Mộ Vân bảo kính, không nghĩ tới là người của Thiên Chiếu Tử.
Lý Vân Tiêu trầm tư một trận, nhìn Văn Lâm chậm rãi tỉnh lại, quay người liền rời khỏi, trực tiếp tiến vào trong đám người.
Một lát sau, Văn Lâm cuối cùng từ trong mơ hồ tỉnh lại, lập tức nghĩ tới phát sinh tất cả, sắc mặt trắng bệch, cả kinh nói:
– Tại sao lại như vậy, làm sao có khả năng, ta lại bị hắn phản chế?
Trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi rất lớn, tự lẩm bẩm:
– Vừa nãy ý thức hải một mảnh hỗn độn, chẳng lẽ bị đối phương nhìn ký ức của ta?
Hắn liếm môi, chỉ cảm thấy trong cổ họng một trận khô khát, thật lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại.
– May là trong óc có phong ấn tỏa của Thiên Chiếu Tử đại nhân, lúc trước thời điểm bày ấn ta còn cảm thấy nhiều chuyện, quá mức cẩn thận, không nghĩ tới có ngày hữu dụng.
Văn Lâm thoáng đè ép tâm tình, dần dần tỉnh táo lại, trầm tư nói:
– Lai lịch của người nọ nhất định phải điều tra rõ ràng, không chỉ là tài năng như thần, tấn công bằng thần thức, còn có Đại Bi Mộ Vân bảo kính, đồ vật trong truyền thuyết kia rốt cục xuất hiện, dù như thế nào cũng phải đạt được.
Khí chất trên người hắn dần dần xảy ra biến hóa, không còn là dáng dấp Vũ hoàng lúc trước, trái lại tu vi từ từ hạ thấp, không lâu liền hóa thành một phàm nhân, không có một chút nguyên lực gợn sóng nào, đi vào trong đám người, cũng rất nhanh biến mất không còn tăm hơi.
Văn Lâm cho Lý Vân Tiêu thẻ ngọc, tin tức vô cùng nhiều, mãi đến tận ngày thứ hai, đồ cưới của Khương Như Băng lập tức truyền khắp toàn thành, gây nên hiệu ứng náo động rất lớn.
Khắp thành, bất luận nam nữ già trẻ, đầu đường xó chợ, đều là đang bàn luận đề tài này, mà các đường vũ giả càng là tràn vào Hồng Nguyệt thành.
– Trong đó mấy thứ quý giá nhất là Chân Long bí bảo, huyền khí cấp chín, mười tám viên Đông Hải Nguyệt Minh Châu, Thiên Hành Hoán Cốt Hoàng đan, cùng với cơ hội tiến vào Khương gia Vũ Các tùy ý chọn một bộ vũ kỹ.
– Chân Long bí bảo là Thượng Cổ Chân Long để lại râu rồng, là Thượng Cổ Chân Long a, vẫn tồn tại ở trong truyền thuyết, không nghĩ tới xác thực có Long tu, nói không chắc còn ẩn chứa bí mật thành tựu Thần Cảnh, này không chỉ có những tuổi trẻ tuấn kiệt kia, ngay cả thế hệ trước cũng rục rà rục rịch, có chút đệ tử không muốn dự thi đều bị trưởng bối đánh văng ra ngoài, nhất định phải dự thi.
– Huyền khí cấp chín kia cũng không phải mặt hàng phổ thông, mà là Hóa Thần Hải Tổng Hội trưởng Lỗ Thông Tử luyện chế Luân Hồi bảo đao, năm đó vì luyện chế chuôi thần đao này, Lỗ Thông Tử đại sư tự mình tới Luân Hồi nguyên thạch, nghe nói ngày đao thành, Hóa Thần Hải trực tiếp hạ xuống lôi đình màu tím, mấy trăm tên Vũ Đế đồng thời phi không chống đỡ, dưới ánh đao tại chỗ đánh chết mấy tên Vũ Đế cường giả, người bị thương vô số, lục đạo chúng sinh, tận nhập Luân Hồi.
– Cho tới Đông Hải Nguyệt Minh Châu, tất cả mọi người là người Đông vực, hẳn là rõ ràng giá trị hạt châu này. Chính là đồ vật ngưng thần tĩnh tâm nhân gian tuyệt phẩm, đeo một viên ở trên người, có thể nói là Vạn Tà bất xâm, có thể diệt trừ tất cả tâm ma trong tu luyện, vĩnh vô Tâm ma. Đông vực từ xưa có truyền thuyết, một khi hội tụ hai mươi bốn viên, có thể kết thành quang cảnh Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ kỳ dị, như tiên cảnh giáng lâm, có thể trực tiếp vũ hóa đăng tiên, cũng không biết thực hư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.