Thiếu nữ dùng ngón tay chỉ, cười nói:
– Vậy làm sao có hai đàn? Sư phụ nhất định sẽ nói mua hai đàn để đó chậm rãi uống, vậy vì sao đều mở ra? Hơn nữa đều bị người uống qua?
Mỹ phụ một thoáng không nói gì, cáu giận nói:
– Chuyện của Sư phụ, ngươi hỏi nhiều làm gì? Ta thích uống mấy đàn liền uống mấy đàn.
Thiếu nữ cợt nhả, trực tiếp ôm lấy mỹ phụ, sái kiều nói:
– Đến cùng có chuyện tốt gì, mau mau nói ra để ta cũng vui, ta rất hiếu kì, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho tâm tình của sư phụ chuyển được, ta nhất định phải hướng về hắn học tập một chút, sau đó mỗi ngày chọc sư phụ hài lòng.
Giữa hai người không có nửa phần quy củ thầy trò, ngược lại như là một đôi tỷ muội, thân mật không kẽ hở.
Trong lòng mỹ phụ hơi nổi lên ấm áp, nhớ tới vừa nãy Lý Vân Tiêu nói, “dù sao cõi đời này còn có rất nhiều người quan tâm ngươi.”, chí ít đồ nhi này là một người trong đó.
Trong lòng nàng có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn như cũ nghiêm mặt, làm bộ tức giận, hừ nói:
– Ai nói sư phó của ngươi tâm tình tốt? Chẳng lẽ cho ngươi chút màu sắc, ngươi liền muốn mở phường nhuộm.
Thiếu nữ cười nói:
– Hì hì, sư phụ, nếp nhăn trên mặt ngươi là bán đi ngươi a. Mỗi lần ngươi cười với ta, khóe mắt đều nhăn lại, ta liền biết sư phụ ngươi là giả cười, giả hài lòng. Nhưng hiện tại sư phụ nghiêm mặt với ta, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806367/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.