– Ai nha, còn may tất cả mọi người ở đây, không có thương vong, bằng không ta sẽ băn khoăn.
Bóng người Trác Thanh Phàm ở trên không trung dần dần hiện lên, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, lập tức oan ức hầu như muốn khóc.
Hứa Diễm rốt cục không nhịn được chửi ầm lên, cả giận nói:
– Trác Thanh Phàm, ngươi có thể đáng tin cậy một chút không? Ngươi đánh một nước cờ thì đã có ba người chết, ngươi thật táng tận lương tâm a.
– Khặc, khặc khái.
Trác Thanh Phàm ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
– Sống chết có số, giàu có nhờ trời, há có thể cưỡng cầu? Mặc dù ta có khả năng thông thiên, cũng không cách nào xoay chuyển Thiên Vận cùng số mệnh một người a. Hứa Diễm đại nhân, ngươi thân là Nguyên Ty trưởng, làm sao ngay cả đạo lý ấy cũng không nhìn ra đây?
Hứa Diễm:
– …
– Ha ha, nói thật hay, số mệnh có định sổ. Ngươi hôm nay chạy tới chịu chết, cái này cũng là số mệnh của ngươi, Hư Không Vũ Đế, Trác – Thanh – Phàm.
Trong mắt Đế Dạ loé ra hàn mang, gằn từng chữ nói. Một luồng sức mạnh bàng bạc từ trên người hắn đãng ra, khói đen cuồn cuộn, gia tốc ngưng tụ, chèn ép tất cả.
Vạn Cổ bất diệt Ma Chủ, tuy rằng không thể khôi phục toàn bộ sức mạnh, nhưng giở tay giở chân trong lúc đó đã có thể dời sông lấp biển, trời long đất lở.
Mà một vị khác là Vũ Đế đỉnh cao đương đại, phong hào Vũ Đế, chiếm giữ thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806348/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.