Chương trước
Chương sau
Tên Võ Đế kia sững sờ, nhìn bộ dáng Đế Già, thập phần lạ mặt, lại khiến hắn cảm thấy cổ quái nói không nên lời, trong lòng sinh ra trận trận hàn ý ra, vội nói:
– Vâng
Liền nhu thuận thối lui sang bên cạnh, chỉ là sắc mặt rất khó coi, trong lòng còn vạn phần nhớ thương chuôi bảo đao kia của Lý Vân Tiêu.
Đế Già lộ ra dáng tươi cười nói:
– Sao hả, không biết ta rồi sao? ”
Lý Vân Tiêu lòng tràn đầy đề phòng, từ chỗ khô lâu hắn đã biết được sự không đơn giản của đại ma, cười khổ nói:
– Ngươi là đầu trong Tu Di Sơn hay là đầu ở Vực Ngoại Tinh Không kia thế?
Đế Già hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đầu nào? Ngươi rất không tôn kính ta ah, cổ phân thân kia thì ra bị trấn áp ở Vực Ngoại Tinh Không, cũng hay cho đám người kia nghĩ ra được. Cám ơn ngươi đã tu luyện thân thể ta tốt như vậy, hiện giờ có thể trả cho ta rồi.
Hắn ánh mắt lộ ra vẻ ác lạnh, nhìn thân thể Lý Vân Tiêu từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy thích
Lý Vân Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy một hồi sợ hãi, nói:
– Ta để cử cho ngươi một người, gọi Bá Thiên Võ Đế Ngạo Trường Không, thân thể của hắn là Bất Diệt Kim Thân, đoán chừng ngươi sẽ rất thích đấy.
Đế Già nhíu mày lại, nói:
– Ah? Người này ta đã thấy qua trong trí nhớ không ít người, là đứng đầu thập đại Võ Đế gì đó phải không? Nhưng hắn để làm lốp xe cao cấp đi, ngươi thì là lốp xe tạm thời của ta.
Hắn cười lành lạnh nói:
– Ta biết rõ ngươi rất khó chơi, nhưng dưới tình huống hiện giờ ngươi còn định trốn sao?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Đương nhiên, mặc dù là con sâu cái kiến cũng muốn giãy dụa mà.
Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị…, nghiêm mặt nói:
– Bất quá ta đối với chuyện của ngươi rất có hứng thú đấy, Mai Cốt chi địa này hẳn là trấn áp một cỗ phân thân khác của ngươi a, ngươi định phóng xuất hắn sao? Sau đó đám đại ma các ngươi cuối cùng dung làm một thể hay là sao?
Những võ giả khu thứ bảy nghe hai người này nói chuyện, cảm giác càng ngày càng không hiểu, chỉ cảm thấy cổ quái nói không nên lời, nhưng thủ lĩnh bọn hắn không lên tiếng, nên nguyên đám đều chịu đựng nghe tiếp, huống hồ Khương Hội Thư đại nhân thành Hồng Nguyệt cũng ở đây, trời sập cũng có bọn hắn chống lấy.
Đôi mắt Đế Già ngưng tụ, lóe ra đạo đạo hàn quang, lạnh như băng nói:
– Ngươi hiểu rõ không ít chuyện của ta a? Dung làm một thể? Có thể nói như vậy, phải hấp thu hết bọn chúng, mới là thân thể nguyên vẹn, khôi phục đến lực lượng đỉnh phong trước kia, cùng với toàn bộ trí nhớ!
Hắn hừ lạnh nói:
– Còn gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi, với tư cách là cổ thân thể đầu tiên sau khi ta tái nhập đại lục, ngươi có thể đạt được vinh hạnh đặc biệt này.
Lý Vân Tiêu sau khi suy tư một lúc, nói:
– Phân thân của ngươi tổng cộng có bao nhiêu? Phân biệt trấn áp ở nơi nào?
Đế Già ngưng mắt, hừ lạnh nói:
– Hai vấn đề này cũng chính là điều ta muốn biết đấy, năm đó những người kia quá nhàm chán rồi, vậy mà muốn phân liệt trấn áp ta. Đợi sau khi đạt được thân thể của ngươi, ta sẽ đi tìm đáp án.
Lý Vân Tiêu bờ môi khẽ động, còn muốn hỏi.
Nhưng Đế Già tựa hồ đã mất đi tính nhẫn nại, sắc mặt dần dần băng lãnh, vung tay lên nói:
– Đã đủ rồi, vinh hạnh đặc biệt đến đây là kết thúc, nên đến lúc vinh hạnh của ngươi rồi.
Hắn khẽ mở môi, nói:
– Lên.
Khương Hội Thư đột nhiên quát:
– Lên, nhưng không thể hủy nhục thể của hắn.
Hắn cùng với Úy Trì Kim và Hỏa Âm vọt tới, tạo thành hình tam giác vây quanh Lý Vân Tiêu, trên người khí diễm ngập trời mà lên, uy áp kinh người mà xuống.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, lập tức phát hiện khí tức ba người này vậy mà không chỉ là Cửu Thiên Đế Khí đơn thuần, bên trong còn có ma diễm, lập tức trong nội tâm cả kinh, biết rõ ba người này đã bi ma hóa. Hắn chợt tế ra Giới Thần Bi, không gian ngoài bi lóe lên, Mạc Tiểu Xuyên và Hác Liên Thiểu Hoàng lập tức xuất hiện, còn có Hồ Lô Tiểu Kim Cương đã chữa trị tốt cũng cùng nhau phóng ra.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương có đặc tính của thạch thú, chỉ cần trái tim không chết liền có thể vô hạn tự khôi phục, chỉ có điều thân thể sau khi biến thành tài liệu cửu giai tốc độ khôi phục cũng chậm chạm hơn nhiều.
– Cái gì? Thánh khí?
Đồng tử Đế Già đột nhiên co lại, âm lãnh nói:
– Thứ này dĩ nhiên là thánh khí, khó trách ta có một loại cảm giác nhìn quen mắt, bộ phận trí nhớ này không biết là cỗ phân thân nào lấy được nữa, đáng chết.
Tất cả võ giả khu thứ bảy đều bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, lăng không thả ra người, lại nghe Đế Già kia nói như vậy, chẳng lẽ khối ngọc bi này là huyền khí siêu phẩm sao? Đầu óc tất cả mọi người đều cứng đờ, thất thần trong chốc lát.
Tên cường giả Võ Đế kia đột nhiên quát:
– Mọi người cùng nhau xông lên, trợ Khương đại nhân và Đế Già đại nhân bắt lấy kẻ này.
Hắn cho rằng thân phận Đế Già tất nhiên cực cao, muốn thể hiện một phen để có cơ hội xuất đầu, đám võ giả còn lại dưới mệnh lệnh của hắn cũng đều tản ra, hình thành trận thế như thiên la địa võng, thần quỷ đều phải lui tránh.
Mạc Tiểu Xuyên ngưng mắt, trầm giọng nói:
– Ba người này giao cho ta, đám lâu la bên ngoài giao cho ngươi!
Hác Liên Thiểu Hoàng khẽ nói:
– Bằng vào gì mỗi lần ngươi đều đánh lớn, tuy rằng ta hiện giờ chỉ có thực lực nhi tinh, nhưng bằng vào quyền ý vô hạn của ta, vượt qua bảy tám tinh khiêu chiến hoàn toàn không thành vấn đề.
Mạc Tiểu Xuyên cười lạnh nói:
Vậy được rồi, quả đấm của ngươi về sau giữ lại đi đánh Ngạo Trường Không đi, giờ xin ủy khuất ngươi đánh tiểu lâu la rồi.
Hắn nhìn Hác Liên Thiểu Hoàng còn muốn lắm miệng, cả giận nói:
– Câm miệng lại, lên.
Nói xong hắn liền đoạt xuất thủ trước, cánh tay phải hóa thành kiếm khí, dẫn đầu chém tới Khương Hội Thư, tuy rằng thần thức bị trấn áp nhưng trực giác võ giả vẫn khiến hắn lập tức tìm ra được người mạnh nhất.
Trên mặt Khương Hội Thư tràn đầy lệ khí, Vô Cực phiến bay ra khỏi tay, lập tức mở ra, đón đỡ trước người.
“Phanh”
Tay phải Mạc Tiểu Xuyên hóa kiếm, chém ra linh áp cực kỳ mạnh, lan khắp bốn phương tám hướng, bầu trời thoáng cái trở nên áp lực.
– Ân? Ngang tay sao?
Mạc Tiểu Xuyên cả kinh, thực lực của đối phương ngoài dự đoán của hắn, ý niệm muốn tốc chiến tốc thắng thoáng cái biến mất, Tru Thiên Đãng Ma Kiếm dần hiện ra trong tay hắn, phát ra khí uẩn rất mạnh, càn quét chư ma
Đế Già đồng tử hơi co lại, nhìn chằm chằm vào chuôi bảo kiếm kia của Mạc Tiểu Xuyên, lệ khí trên người dần nổi lên, trên kiếm kia có một cổ khí tức khiến hắn cực kỳ không thoải mái, đúng là Càn Khôn hạo đãng chi khí tru ma
Bảo kiếm vừa ra, ba người Khương Hội Thư cũng đồng thời kinh hãi, nhao nhao không tự chủ lui về sau một bước, Hạo Nhiên chính khí trên thân kiếm này cũng áp chế bọn hắn, khiến toàn thân trở nên vô cùng bực bội và thô bạo.
– Chuôi kiếm này, mau đoạt lấy nó cho ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.