Lý Vân Tiêu nói:
– Có lẽ có, nhưng vẫn không đánh lại lực lượng phong ấn từ bên ngoài. Từ miêu tả trên bích họa năm đó mà xem, loại lực lượng này hẳn là bách chiến bách thắng, hơn phân nửa là không cầu nguyện được. Những thấy này cảm giác rất vớ vẩn ah, một gã võ giả cường đại, nguồn suối lực lượng nên là nội tâm mình cường đại mới đúng, mà không phải là cầu nguyện gì cả.
Võ giả sở cầu chính là lực lượng cường đại chung cực, cho nên mới thông qua bản thân cố gắng siêng năng tu luyện, cũng không phải bị người ban cho, đây chính là võ đạo chi tâm của Lý Vân Tiêu.
– Chàng trai, vào xem.
Úy Trì Kim làm thủ thế cho Lý Vân Tiêu, cười chỉ chỉ trong đại điện, một mảnh đen kịt, dùng thực lực của bọn hắn vậy mà cũng không thể thấy được gì, đây tuyệt đối không phải tình huống bình thường.
Lý Vân Tiêu làm ra một ngón giữa khinh bỉ, liền cất bước đi vào trong đại điện, hắn gõ một gãi, đầu ngón tay liền nổi lên một đoàn lửa, lúc này mới chiếu sáng toàn bộ hình dáng đại điện.
Trên đại điện rộng rãi một mảnh tan hoang tiêu điều, không khó nhìn ra khí thế trước kia, nhưng dù sao nó cũng đã bị chồn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.
Hỏa diễm trên đầu ngón tay Lý Vân Tiêu từ yếu ớt lúc trước đến càng ngày càng sáng ngời, không khí bên ngoài dần tràn đầy toàn bộ đại điện, khiến khí tức rách nát bị thổi đi không ít, đã hơi có chút sinh khí lại.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806286/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.