Chương trước
Chương sau
Nhìn người Thiên Nhất Các đi xa, Trương Sùng mới cười nói:
- Vị bằng hữu này nói có lý, có can đảm công bố chân tướng, khiến cho người kính nể.
Mạc Tiểu Xuyên xa xa ôm quyền nói:
- Dễ bàn, dễ bàn.
Hai người đối thoại để tất cả mọi người không còn gì để nói, Thôi Nguyên nghiêm nghị nhìn chăm chú vào bên trong thuật tháp, nghi ngờ nói:
- Chỉ còn có một người hắn, chẳng lẽ còn có thử thách sao? Là muốn mở ra tầng thứ chín?
Mọi người giật nảy mình, Thôi Bác cả kinh nói:
- Không thể, mở ra tầng thứ chín, chưa bao giờ có người làm được, này chẳng phải là chứng minh hắn…
Suy đoán mặt sau đã kinh sợ đến mức không dám nghĩ, thậm chí không dám nói.
Sắc mặt Thủy Lạc Yên cực kỳ khó coi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Minh hôn mê bất tỉnh, trong con ngươi tràn đầy tức giận.
Quyền Dân thì đang sốt sắng không ngớt cứu trị hắn, nếu như người này xảy ra chuyện, hắn không gánh nổi trách nhiệm a.
Sau khi gấp gáp cứu giúp, Quyền Dân trong giây lát ôm lấy Tiêu Cảnh Minh, lớn tiếng nói:
- Mạn Đa thương hội trước tiên cách tràng, việc phong ấn thuật tháp nhờ mấy vị.
Âm thanh nói xong thì người đã ở hơn trăm mét.
Quyền Dân một bụng phiền muộn, thầm nói: Việc này thật quái quỷ, Đao Kiếm Tông Trần Phong vừa đến Tống Nguyệt Dương thành liền trọng thương, cũng không biết Chu trưởng lão cứu trị làm sao? Hiện tại vị này lại trọng thương hôn mê, lẽ nào phong thuỷ Tống Nguyệt Dương thành chuyên môn khắc chế người Đao Kiếm Tông?
- Không nghĩ tới tiểu thử ngày xưa, hôm nay dĩ nhiên có thể rực rỡ hào quang.
Một âm thanh mỹ diệu êm tai truyền đến, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bóng trắng, Thủy Lạc Yên đã bồng bềnh bay tới, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị rơi vào trên người Đinh Linh Nhi, tràn đầy địch ý nói:
- Tu Di Sơn từ biệt, không nghĩ tới tiểu thử ngày xưa dĩ nhiên trưởng thành đến trình độ làm người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không chờ Đinh Linh Nhi trả lời, Hác Liên Thiếu Hoàng liền chen tới, vuốt tóc, lộ ra hàm răng trắng noãn, vô cùng sáng lạn nói:
- Tiểu thư, dung mạo của ngươi rất giống một người bạn của ta trước đây, có hứng thú đồng thời tâm sự hay không?
Sắc mặt Thủy Lạc Yên phát lạnh, cả giận nói:
- Cút ngay.
Đinh Linh Nhi hờ hững cười nói:
- Tiểu thử gì đó liền không nhọc ngươi bận tâm, ngươi vẫn là đi quan tâm thân gia Đao Kiếm Tông mới vừa bị nhấc đi đi.
- Ngươi...
Thủy Lạc Yên tức giận hừ nói:
- Ngày mai Đao Kiếm Tông thiếu chủ Trần Phong công tử sẽ tự mình xuất thủ, ta sẽ giao phó hắn chiếu cố trái tim nhỏ của ngươi thật tốt, hôm nay hảo hảo triền miên một đêm cuối cùng, hắn muốn ăn chút gì ngươi liền cho hắn ăn đi.
Đinh Linh Nhi mặt đỏ lên, cáu giận nói:
- Tiện nhân miệng tiện.
- Hừ.
Thủy Lạc Yên ngạo nhiên hừ lạnh, cùng người Mạn Đa thương hội đồng thời nhẹ nhàng bay đi.
Thôi Bác nhìn người năm Đại Thương hội còn lại, cười khổ nói:
- Chư vị, các ngươi thấy thế nào? Lý Vân Tiêu kia chậm chạp không ra, cũng không biết hắn muốn ở bên trong nghỉ ngơi bao lâu, có thể truyền âm đi vào không?
Đinh Linh Nhi cũng có chút lo lắng nói:
- Thôi đại nhân, thuật tháp này vẫn là Vạn Bảo lâu các ngươi chưởng quản, các ngươi không thể không có nghiên cứu qua chứ?
Thôi Bác cười khổ nói:
- Mỗi lần đều có bảy đạo phong in ở phía trên, ngươi cảm thấy chúng ta có bản lãnh cao như vậy mở ra sao?
Mọi người cũng yên lặng một hồi, La Anh nói:
- Không cần lo lắng, Tiêu Cảnh Minh bị hắn đánh hôn mê bất tỉnh, quăng bay ra, sợ là Lý Vân Tiêu này cũng bị thương không nhẹ, có thể đang ở bên trong chữa thương.
Tường Tử ngồi xếp bằng dưới đất, không nháy mắt nhìn chằm chằm trong thuật tháp, sắc mặt một mảnh lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thôi Bác lạnh nhạt nói:
- Lại chờ một lát đi, việc bên trong ai cũng không rõ. Nếu như trước khi mặt trời lặn còn không thấy đi ra, ta liền trực tiếp thu tháp, liền sẽ kinh động hắn.
Đinh Linh Nhi cảm kích liếc mắt nhìn hắn, giờ khắc này cách mặt trời lặn còn có mấy canh giờ, hẳn là đầy đủ
Thương hội còn lại cũng lẳng lặng ngồi ở đó quan sát, muốn biết tình huống cuối cùng, chỉ có Tiền Vô Địch đứng dậy nói:
- Trương Trưởng lão, ta đi về trước.
Hắn nhìn thuật tháp như thế, cả người lan ra chiến ý mãnh liệt, lạnh lùng nói:
- Hi vọng ngươi không có chuyện gì, rất chờ mong ngày mai chiến một trận.
Tuy rằng hắn sớm có linh cảm Lý Vân Tiêu có thể thu được số một, nhưng thời điểm thật sự đạt được thành tích này, vẫn để cho Tiền Vô Địch kinh hãi, nội tâm cực kỳ chấn động, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu quá đáng sợ, hắn đã ngồi không yên, dự định trở lại chuẩn bị ngày mai vũ quyết.
Bên trong Thuật tháp, sau khi Lý Vân Tiêu một quyền đánh bay Tiêu Cảnh Minh, mắt thấy hắn từ trong tháp biến mất, lúc này mới an tâm xuống, thở dốc.
Tiêu Cảnh Minh tự biết không cách nào ngăn trở cú đấm kia, nếu như không chịu thua, rất có khả năng hồn phi phách tán, dưới hoảng hốt vội vàng hô to chịu thua, thế nhưng quyền kình đã đánh ra, tuy rằng truyền tống ra ngoài thoát chết, nhưng vẫn như cũ bị chấn đến hôn mê bất tỉnh.
Chỉ bất quá những chuyện này Lý Vân Tiêu cũng không biết, hắn cùng Yêu Long đều uể oải thở dốc, trận chiến này đối với Lý Vân Tiêu, then chốt ở chỗ kinh nghiệm phong phú, cùng với chiêu kỳ thuật Tinh Quang Hồn Thể, nếu không thắng bại khó biết
- Thắng, nên truyền tống đi ra ngoài chứ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cuối cùng cũng coi như đệ nhất, chỉ là đáng tiếc lực lượng thần kỳ chỗ này, nếu như có thể lưu lại tu luyện, đối với linh hồn có bổ ích lớn.
Trong mắt hắn tràn đầy đáng tiếc.
Yêu Long quanh quẩn ở trên không trung một trận, rơi trên mặt đất hóa thành dáng dấp Lý Vân Tiêu yêu hóa, kinh ngạc nói:
- Quái, nếu thắng, làm sao còn không truyền tống đi ra ngoài?
Lý Vân Tiêu nói:
- Có thể lúc trước giả thiết đã là như thế, dù sao sau một trận chiến hao tổn quá nhiều, vừa vặn có thể mượn sức mạnh thần kỳ của nơi này tu luyện trở về, vì lẽ đó lùi lại thời gian truyền tống. Đã như vậy, chúng ta cũng đừng lãng phí.
Hắn nói xong trực tiếp ngồi xếp bằng xuống điều tức, Yêu Long cũng gật đầu, ngồi xếp bằng đối diện hắn. Tuy rằng ở tầng thứ bảy trực tiếp chịu đựng tấn công bằng thần thức, không có để hắn thăng cấp đến cấp tám, nhưng mà cảm giác kém không xa.
Trong tầng thứ tám Thuật tháp một mảnh bình tĩnh, không có một chút âm thanh, hai người nhanh chóng bổ sung sức mạnh trong cơ thể, không lâu liền trở lại đỉnh cao.
- Không đúng.
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, kinh ngạc nói:
- Đã mấy canh giờ đi qua, lại vẫn không truyền tống?
Giờ khắc này thân thể Yêu Long đột nhiên kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, sốt sắng nói:
- Ta hiểu được, điều kiện qua cửa tầng này là chỉ còn một người, hiện tại là có hai người, nếu như chúng ta hợp hai làm một, phỏng chừng liền lập tức đi ra ngoài, hiện tại trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, ta đã đến bình cảnh cấp bảy đỉnh cao, mau chóng giúp ta một chút sức lực.
- Có lý.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thì ra là như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.