Sắc mặt Tuyên Ngọc Đường trầm xuống, khẽ nói:
- Muốn tự bạo, đã muộn, cửu sắc thần quang của ta đã phong bế đan điền của ngươi, nếu từ sớm ngươi muốn tự bạo thì đủ để phá vỡ cửu tuyệt sát trận của ta, dẫn tới Thôi Bác đến đây. Chỉ tiếc ngươi có giác ngộ này thì đã muộn.
Vũ Văn Bác giữ im lặng, có lẽ nói không ra lời, đan điền của hắn bị hào quang chín màu vây khốn, không cách nào kíp nổ, lúc này trong người của hắn có một đạo hào quang hiển hiện, phá vỡ thân thể của hắn bay ra ngoài, vậy mà phá giải đế khí phong tỏa của Tuyên Ngọc Đường, bỏ chạy ra xa xa.
- Cái gì..., cái gì...
Đồng tử Tuyên Ngọc Đường đột nhiên co lại, nhìn qua hào quang màu trắng bay đi, kinh sợ nói:
- Băng phách dĩ nhiên là băng phách!
Từ khi hào quang phá thể mà ra, ánh mắt của Vũ Văn Bác ảm đạm lại, không có chút hào quang gì, thân thể xụi lơ, kim quang trong đan điền cũng tản đi.
Sắc mặt Tuyên Ngọc Đường vô cùng ão não, giọng căm hận nói:
- Tốt cho Vũ Văn Bác, không ngờ giấu băng phách trên lưng, khó trách ta không thể tìm được, vậy mà dùng tự bạo làm mồi nhử, còn để băng phách chạy trốn, vì chính mình lưu một đường sinh cơ, không hổ là tam trưởng lão của Vạn Bảo Lâu, quả nhiên hảo thủ đoạn.
Hắn nổi giận gầm lên, tay phải rút ra trong lồng ngực Vũ Văn Bác, trong bàn tay máu cầm một đồ vật màu trắng, sạch như lưu ly.
- Hừ!
Tuyên Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806173/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.