Cổ Phi Dương hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói:
- Ngươi phế vật này, ngay cả cục đờm của ta còn không bằng, có khác gì rác rưởi? Ngươi nói ngươi muốn giết ta, ta sợ quá.
Mạc Tiểu Xuyên tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn bắt được thứ gì cũng nện qua, hung hăng nói:
- Tuy ta không giết được ngươi, nhưng ta tuyệt đối không bị ngươi đánh bại, ít nhất ta có thể thống hận ngươi, có cơ hội ta nhất định sẽ giết ngươi.
Ánh mắt Cổ Phi Dương lạnh lẽo, nói:
- Dạng cặn bã như ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội. Đừng nói là ngươi, cho dù là phụ thân của ngươi cũng đừng hòng. Nhưng mà cũng tốt, ngươi sắp đi gặp phụ thân ngươi, đến hoàng tuyền khóc lóc cầu phụ thân ngươi bảo vệ đi.
Trong lòng Mạc Tiểu Xuyên cả kinh, thầm nghĩ: không được, ta không thể chết được. Ta còn muốn báo thù cho phụ thân, ta còn muốn bảo hộ Hoa Nguyên đệ đệ. Tuy người trước mặt là kẻ xấu, nhưng lại thực lực cực cao, ngay cả tổ lão cũng không phải đối thủ của hắn, ta nhất định không thể bị hắn giết chết, hơn nữa phải học được bản lĩnh.
- Ta cầu ngươi dẫn ta đi ra, là cầu ngươi thu ta làm đồ đệ, mà không phải ngươi giết ta.
Mạc Tiểu Xuyên lớn tiếng chất vấn:
- Ngươi là bằng hữu của phụ thân ta, ngươi không thể đối xử với ta như thế.
Cổ Phi Dương đá một cước, mũi chân đá vào tảng đá bay sát qua trán của Mạc Tiểu Xuyên, hắn đau tới mức hét to lên, lập tức sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806147/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.