Người hừ lạnh đúng là Bạch Tu, hắn không thấy Hồ Lô Tiểu Kim Cương đâu, hai hàng lông mày nhíu chặt nói:
- Chẳng lẽ còn ở Mai cốc sao?
Một tên Võ Tôn khác nói:
- Nói nhảm với bọn họ làm gì, bắt lại toàn bộ rồi hỏi sao. Phái hai người tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mai cốc, để tránh tên Vân thiếu kia thành cá lọt lưới.
- Đúng vậy, Bắc Vực tứ tú của Vạn Bảo Lâu này trên người cũng có không ít bảo bối a.
Lại một gã Võ Tôn lộ ra vẻ tham lam.
Lệ Phi Vũ im lặng, hảo tâm nói:
- Chư vị, chúng ta vội vàng đi tu sửa truyền tống đại trận, kính xin tránh ra đi, đừng tự tìm mất mặt nữa.
- Sửa truyền tống đại trận? Liên quan gì đến chúng ta, các ngươi lưu lại toàn bộ bảo vật thì có thể rời đi.
Bạch Tu lạnh lùng nói:
- Bằng không thì ta cũng chỉ có thể kiến thức xem thử Bắc Vực tứ tú trong truyền thuyết có thật sự lợi hại như vậy không.
- Lợi hại cái rắm ah, nếu không có Vạn Bảo Lâu làm chỗ dựa, tiểu tử này cái rắm cũng không phải.
Lưu Ohong khinh thường miệt thị nói.
Lệ Phi Vũ thầm nghĩ "quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không phải chết, bọn hắn còn chưa nhìn ra trong chúng ta có cường giả Võ Đế, cho dù toàn bộ xông lên cũng không thể địch nổi". Hắn thở dài:
- Các ngươi biết rõ ta là người Vạn Bảo Lâu còn dám ra tay với tấo?
Hắn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng những người này có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806111/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.