Chương trước
Chương sau
- Sáu vị thái thượng trưởng lão niệm hắn tuổi nhỏ, hơn nữa phụ thân hắn cống hiến lớn cho gia tộc, lúc này mới tha thứ cho hắn. Nhưng Mạc Tiểu Xuyên lại không biết hối cải, hắn cho rằng sáu vị thái thượng trưởng lão tha thứ là có thể mắt không lớn nhỏ, lần thứ ba xâm nhập cấm địa, bị hộ pháp cấm địa bắt giao lại cho Kha Bắc ta xử lý. Kha Bắc niệm tình nghĩa tộc đệ Đấu Thần ngày xưa, nhưng vì lập trường gia tộc, không thể không nghiêm trị kẻ này. Không thể ngờ chuyện này không chỉ kinh động sáu vị thái thượng trưởng lão, ngay cả phân thân lão tổ tông cũng hàng lâm, Kha Bắc kinh sợ.
Mạc Kha Bắc báo cáo nguyên do, cả đại điện yên tĩnh lại, không người dám mở miệng lên tiếng, tất cả ánh mắt đều nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên đang năm sấp trên mặt đất, bộ áo trắng đã bẩn không chịu nổi, tỏa ra mùi huyết tinh và bùn lầy, nhưng mà hắn lại ngẩng đầu lên, là thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, ngông nghênh.
Người bốn phía có thần sắc khác nhau, có lãnh đạm, có hồ nghi, có mỉa mai, không hề mảnh, cũng có sầu lo nồng đậm. Cũng có không ít đệ tử đích hệ cũng xen lẫn bên cạnh người lớn, mở to mắt ra nhìn qua thiếu niên cùng tuổi với mình nằm đó, trong ánh mắt đều giật mình và sợ hãi.
Nam tử trung niên bên phải ánh mắt đầy sầu lo, đứng ra cúi người thật sâu, cung kính nói:
- Bẩm tổ lão, sáu vị thái thượng trưởng lão đại nhân, chuyện của Tiểu Xuyên hôm nay là do ta trông giữ không tốt. Vạn Phong hy vọng có thể thay Tiểu Xuyên tiếp nhận tộc quy xử phạt.
Mạc Vạn Phong tự biết lần này Mạc Tiểu Xuyên cho dù như thế nào cũng khó thoát hình phạt, cũng không làm biện hộ vô vị, cực lực một mình gánh chịu.
Người trong tộc động dung, nhao nhao thấp giọng nghị luận.
Sắc mặt Mạc Kha Bắc lạnh lùng, khẽ nói:
- Vạn Phong, ngươi cũng biết Mạc Tiểu Xuyên sắp sửa tiếp nhận hình phạt nào hay không? Ngươi một mình gánh chịu, gánh chịu được sao?
Thần sắc Mạc Vạn Phong không thay đổi, lạnh nhạt nói:
- Nếu như nói một hài tử tám tuổi có thể thừa nhận, Mạc Vạn Phong ta làm sao không thể?
Mạc Kha Bắc cười lạnh nói:
- Đã nói Mạc Tiểu Xuyên tự tiện xông vào cấm địa, cần hủy bỏ một thân tu vị, đuổi ra khỏi môn tường, Vạn Phong tộc đệ, ngươi có chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Rốt cuộc Mạc Vạn Phong động dung, trên mặt lộ ra bi thương nồng đậm, thê thảm nói:
- Năm đó nếu không có Đấu Thần đại ca, Vạn Phong sớm đã chết ở bên ngoài. Sống nhiều năm như thế, hôm nay cái mạng này nên trả cho con của hắn, cũng đã biết đủ!
Hắn quỳ lạy trước mặt tổ lão, cất cao giọng nói:
- Hy vọng tổ lão cùng sáu vị thái thượng trưởng lão niệm tình Đấu Thần đại ca lập công lớn cho gia tộc, cùng với Vạn Phong những năm gần đây đây yên lặng cống hiến, có thể thành toàn.
Hắn dập đầu, không có sử dụng chút nguyên khí nào, "Phanh" một tiếng đá thanh cương trên đại điện vỡ ra, máu tươi cũng chảy khắp nơi, ý bi thương bao phủ cả đại điện.
Mọi người đều động dung, lộ ra vẻ từ bi.
Sáu gã thái thượng trưởng lão cũng nhíu mày, lộ ra thần sắc suy tư. Nhưng chỉ có tổ lão ở giữa ánh mắt khép hờ, hư ảnh không ngừng lắc lư trong hào quang.
Trong mắt Mạc Kha Bắc bắn ra lệ quang, quát:
- Mạc Vạn Phong, hình đường là nơi trang nghiêm trong tộc, ngươi thân là đại trưởng lão, vậy mà dùng thân sờ pháp, muốn gây nhiễu chấp hành hình phạt, bản thân chính là phạm quy, cũng cần phải nghiêm trị.
Hắn chỉ vào Mạc Tiểu Xuyên, lạnh lùng quát:
- Như bởi vì hắn là con của Đấu Thần lại phạm lỗi liên tục, đã khoan dung hai lần rồi, tộc quy cũng không phủ nhận công lao phụ thân của hắn, nhưng đã khoan dung hai lần nên tiêu trừ sạch sẽ.
Hắn hét lớn lập tức xua tan hào khí bi thương trong điện, biến thành lăng lệ và nghiêm nghị.
Mọi người cũng yên lặng gật đầu, thập phần đồng ý cách nói của Mạc Kha Bắc. Muốn phục người, nhất định phải nghiêm trị Mạc Tiểu Xuyên mới được.
Mạc Vạn Phong ngẩng đầu lên, trên mặt đầy máu tươi, thấp giọng quát ầm lên:
- Mạc Kha Bắc, đừng cho rằng ta không biết bàn tính của ngươi, Tiểu Xuyên cũng không cần cống hiến của Đấu Thần đại ca, mà là tu vị của Mạc Vạn Phong ta!
Hắn vận hai lên hai tay, Cửu Thiên đế khí màu vàng đột nhiên bắn ra, đập vào đan điền của mình.
Mạc Vạn Phong muốn tiên hạ thủ vi cường, phế bỏ toàn bộ tu vị Võ Đế của mình, chiếm được mấy vị thái thượng trưởng lão cùng mọi người đồng tình, do đó buông tha Mạc Tiểu Xuyên.
Tất cả mọi người chấn động, không thể ngờ Mạc Vạn Phong thật cương liệt như thế, đối với tu vị cả đời của mình nói phế bỏ là phế bỏ, không có chút quyến luyến nào. Có thể thấy được hắn có ý giữ gìn Mạc Tiểu Xuyên đã tới cực điểm.
- Vạn Phong thúc thúc, không muốn!
Nằm rạp trên mặt đất, Mạc Tiểu Xuyên vốn đang hấp hối, vào lúc này không biết có khí lực từ đâu, thê thảm quát to một tiếng. Nước mắt xen lẫn máu tươi chảy ra, khổ sở nói không nên lời, thân thể của hắn sớm tổn thương không thể nhúc nhích, vậy mà cưỡng ép đứng lên, năm ngón tay như khảm vào đá xanh trên mặt đất
Sáu tên gã thái thượng trưởng lão ngồi đó đều kinh hãi, ai cũng không ngờ được Mạc Vạn Phong lại ác như thế, muốn ra tay ngăn cản cũng không được.
Tổ lão ngồi trên vương tọa mở mắt ra, thân thể hư ảo trở nên sáng ngời, một lực lượng kỳ dị hiện ra, hai mắt nhìn thẳng chưởng ấn của Mạc Vạn Phong. Đế khí màu vàng trên tay của hắn tản ra, hóa thành khói xanh biến mát.
Ba!
Chỉ nghe tiếng nổ nỏ xuất hiện, chưởng phong của Mạc Vạn Phong đánh vào đan diền, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng mà đế khí tiêu tán cũng không đánh nát đan điền, chỉ bị thương nặng.
- Tổ lão!
Mọi người đều cả kinh, vội vàng đưa mắt nhìn qua thân ảnh hư ảo trên vương tọa
Trong mắt Mạc Kha Bắc hiện ra một tia thất vọng, nhưng tổ lão ra tay, cho dù là sáu gã thái thượng trưởng lão cũng không dám làm trái, nhao nhao chờ pháp chỉ.
Ánh mắt tổ lão nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên, thân ảnh của hắn dường như nhạt hơn, giọng nói như truyền từ nơi xa xăm tới, thản nhiên nói:
- Đây cũng là con của Đấu Thần sao?
- Vâng, tổ lão đại nhân. Hắn là Mạc Tiểu Xuyên, là con ruột duy nhất của Đấu Thần đại ca.
Mạc Vạn Phong vội vàng kéo thân thể tổn thương, quỳ trên mặt đất, nói:
- Đấu Thần đại ca sau khi vẫn lạc, Tiểu Xuyên vẫn do ta nuôi dưỡng. Vạn Phong quản giáo bất lực, nguyện tự mình gánh chịu.
Giọng của tổ lão không mang theo bất cứ cảm tình gì, vẫn nhàn nhạt, nói:
- Đấu Thần có thần thể dị tượng, thiên phú kinh người, chính là ngừi có hy vọng trùng kích võ đạo chung cực của Mạc gia suốt mấy ngàn năm qua. Không thể ngờ lại vẫn lạc quá sớm, chuyện này nói ra ta cũng có trách nhiệm nhất định. Nhưng mà con của hắn...
Tổ lão giương mắt nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên, mới thở dài nói:
- Hổ phụ khuyển tử ah, thiên phú thập phần bình thường, tám tuổi mới tu luyện tới Tam Tài cảnh Đại Vũ Sư, ngay cả tư cách tiến vào tinh anh Mạc gia cũng không có, Vạn Phong, ngươi vì khuyển tử này bỏ qua tu vị cả đời, thật đúng là ngu muội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.