Sau khi biết rõ không đường để đi, Tuân Tri Minh vẻ mặt nghiêm túc, hắn tỏ rõ thái độ và lập trường. Tuy làm cho mọi người khinh bỉ, nhưng mấy đại cự đầu đã lên tiếng, bọn họ cũng không có lựa chọn khác.
- Tốt, khó có được các vị như thế, chỉ cần chuyện này chấm dứt, ta nhất định sẽ hết sức mang mỗi người ra khỏi hãm cảnh. Nếu có lợi ích, cũng cam đoan mỗi một người đều có một phần, vấn đề chỉ là bao nhiêu.
Lý Vân Tiêu bắt đầu thu nạp nhân tâm, mở miệng nói:
- Còn có Tễ hội trưởng, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn lực giúp ta cứu người, như vậy trước đó ngươi làm cái gì, ta có thể xóa bỏ, bằng không kêt quả tự gánh.
Trong lòng mọi người sinh ra hy vọng, cho dù là chạy trốn chết hay tìm được bảo tàng, có Lý Vân Tiêu hứa hẹn thì bọn họ càng cảm thấy được bảo đảm.
Duy chỉ có Đàm Địa Quân và thế lực bản địa, tất cả đều có chút nhíu mày. Chuyện bảo tàng tạm thời không có bóng dáng, cho dù có chuyện đó, Lý Vân Tiêu dựa vào cái gì tiến hành phân phối, còn bảo lãnh một phần, hẳn thật sự cho rằng hắn có thể chia bảo tàng cho mọi người hay sao, tất cả đều sinh lòng bất mãn.
Sắc mặt Tễ Lâm đại biến, lộ ra sợ hãi, dưới ánh mắt thanh tịnh của Lý Vân Tiêu, rốt cục dần dần kiên định, cắn răng nói:
- Tốt ta sẽ tin Vân thiếu một lần!
Hắn cũng hạ quyết tâm rất lớn, nếu chuyện hắn làm lúc trước bị Mạc Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806055/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.