Chương trước
Chương sau
Ngay cả Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc âm cũng nhìn ra tình huống không đúng.
Đàm Địa Quân thẹn quá hoá giận, quát:
- Dám đùa nghịch với ta, đáng chết!
Hắn giơ chân lên đạp mạnh xuống một cái, cả không gian run rẩy kịch liệt, chân khí của hắn hóa thành mảnh vỡ, giống như đánh nát không gian này. Từ ảnh hưởng thị giác thì rất đồ sộ, nhưng loại lực lượng hủy diệt này rất đáng sợ.
Sắc mặt Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm đại biến, vội vàng phi thân tránh ra, rất sợ tai họa đến chính mình, không gian chi lực này, dùng tu vị của bọn họ không thể ngăn cản được.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, hai đồng tử bắn tinh thần lực cường đại ra, trực tiếp thay đổi không gian chung quanh, thân thể lập tức biến mất tại chỗ, sau một khắc trực tiếp xuất hiện sau lưng Đàm Địa Quân.
Đàm Địa Quân quay người lại đá một cước, không gian sau lưng vỡ vụn tầng tầng, giống như chiến xa cực lớn bị ép thành bụi phấn.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, hắn thuấn di lần nữa, thoáng cái vọt qua người Đàm Địa Quân mấy chục thước. Đột nhiên vụ mai chi khí bao phủ không gian, trong mấy hô hấp bao phủ chung quanh Lý Vân Tiêu, bao phủ hắn vào trong, không cách nào nhúc nhích được.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, trong mắt mang theo thần sắc kinh ngạc.
Đàm Địa Quân cười lạnh nói:
- Mặc dù là đại thuật luyện sư, hai lần thuấn di nhất định là có thời gian dừng, từ khi ngươi vừa mới ra tay mà nhìn, khoảng cách đó là hai lần hô hấp, tuy quá ngắn, nhưng đầy đủ ta ra tay!
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy thì thế nào? Sương mù của ngươi căn bản không thể ngăn cản ta, chẳng lẽ quên sao?
Đàm Địa Quân lộ ra vẻ trêu tức, lạnh lùng nói:
- Lần này ngươi có thể thử xem!
Hai tay của hắn bắt ấn quyết, sương mù đầy trời bắt đầu khởi động, dường như trở nên cực kỳ không an phận, rục rịch.
Lý Vân Tiêu cau mày, khẽ quát một tiếng. Minh Nguyệt Thần Thể tỏa ra hào quang tinh lọc, thổi tan sương mù này đi, lãnh đạm nói:
- Ta không có phát hiện có cái gì khác biệt cả.
Lúc này đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại, chính mình lại bị một đôi tay ôm lấy. Sương mù rõ ràng hóa thành hình người, thấy không rõ ngũ quan mạo nhưng cao hơn ba mét, thoáng cái ôm Lý Vân Tiêu vào trong ngực, tuy hào quang của thần thể xuyên thủng ngực của nó, nhưng không cách nào tinh lọc hoàn toàn, vẫn bị ôm chặt.
Sương mù ăn mòn và hào quang tinh lọc kêu lên "Tê tê", khủng bố đến cực điểm, nếu không phải thể chất của hắn biến thái tới cực điểm, sợ là đã bị trọng thương không thể trị. Hơn nữa người sương mù này còn sinh ra nguyên lực chấn động cường đại, nhiễu loạn tần suất không gian bốn phía, nhưng Lý Vân Tiêu không cách nào thuấn di.
- Ta xem ngươi trốn đi nơi nào, ngươi không phải rất càn rỡ sao? Có bản lĩnh trốn đi!
Thần sắc âm lãnh hiện ra trên mặt Đàm Địa Quânmặt, giơ chân lên cao cao đạp xuống, không gian nghiền nát "Ầm ầm", sụp xuống trước người Lý Vân Tiêu, một thông đạo màu đen hiện ra mang theo lực lượng khủng bố.
Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm đều biến sắc, thầm nghĩ Lý Vân Tiêu lần này là triệt để xong đời, loại lực lượng này nếu đánh trúng, tuyệt đối không cách nào tránh khỏi.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu ngưng trọng, những sương mù này giống như kẹo mạch nha dính lên người hắn, tuy thần quang có thể phá vỡ nhưng không cách nào tách ra, người sương mù vẫn ôm chặt lấy hắn không buông ra. Trong mi tâm của nó đột nhiên sinh ra đôi mắt màu vàng, đột nhiên mở ra, khép mở thật uy phong.
Sưu sưu!
Lúc này chung quanh người Lý Vân Tiêu có một vòi rồng sinh ra, sương mù chèo chống trong gió lốc một lát, liền trực tiếp thổi tan ra, cuốn vào bay theo gió lốc.
- Cái gì?
Đàm Địa Quân cùng Bình Anh Dịch ba người hoảng sợ, hoảng sợ kêu to lên.
Lý Vân Tiêu một tay niết bí quyết, gió lốc lập tức năm dưới sự khống chế của hắn va chạm với lỗ đen vừa sinh ra.
Ầm ầm!
Không gian sụp xuống va chạm với gió lốc, tuy có thể ngăn cản một lát nhưng chẳng khác gì châu chấu đá xe, thoáng cái nổ nát dưới sức gió, nghiền áp đi qua!
Nhưng mà cả quá trình này, Lý Vân Tiêu tiếp tục thuấn di lần nữa, tránh thoát đi, không gian trong vài trăm mét bị nghiền áp, lỗ đen từ từ chữa trị lại.
Đàm Địa Quân lại an tĩnh lại, lạnh lùng nhìn qua Lý Vân Tiêu, không nói câu nào.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm hô nguy hiểm thật, vừa rồi lực lượng không gian sụp đổ đánh lên người hắn, cho dù hắn là chí cường phách thể cũng phải phấn thân toái cốt. Nếu như là lúc trước, hắn đã lấy Giới Thần Bi ra làm tấm chắn, đây cũng là nguyên nhân Giới Thần Bi không ngừng tổn hại.
Nhưng hắn mới luyện chế thành Thái Cổ Thiên Mục dung hợp lực lượng của thái cổ cương phong, tuy chỉ là một tia nhưng cũng là lực lượng phong chi bản nguyên, huyễn hóa ra gió lốc thổi tan sương mù, lúc này mới chạy trốn ra ngoài.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là người nào?
Đột nhiên Đàm Địa Quân mở miệng hỏi, trải qua giao thủ lần này hắn không thể làm gì hơn. Hơn nữa thiếu niên trước mắt này có thủ đoạn gì cũng làm hắn băn khoăn. Sợ trong lúc vô tình đắc tội thế lực lớn.
Lý Vân Tiêu vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, mau chóng đền bù hồn lực tiêu hao, cười nói:
- Ta tùy tiện nói một cái ngươi sẽ tin sao?
Đàm Địa Quân nhíu mày, cảm giác muốn từ trong lời tiểu tử này biết vài thứ gì đó còn khó hơn giết hắn. Nhưng hiện tại trong tình huống này, muốn giết hắn đúng là vô cùng khó khăn.
- Ngươi thực chỉ tới đây vì bảo tàng?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Vốn chỉ muốn mượn chút nguyên thạch của Bắc Đấu Tông, thuận tiện xem có thể mượn truyền tống đại trận dùng không. Hiện tại còn muốn nhìn xem bảo tàng là thế nào.
Ba người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, đương nhiên hiểu hắn nói "Mượn" là có ý gì.
Đàm Địa Quân không tin nhíu mày:
- Ngươi thiếu nguyên thạch?
Hắn xem ra, thiên phú yêu nghiệt như Lý Vân Tiêu tất nhiên là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thế lực đỉnh cấp, người như hắn chưa bao giờ thiếu tài nguyên, thiếu cái gì cũng không thể thiếu nguyên thạch. Dù tông môn chỉ còn một khối nguyên thạch cuối cùng đều ưu tiên cung cấp cho môn nhân như hắn sử dụng.
- Ừ, không phải thiếu bình thường.
Lý Vân Tiêu phát giác địch ý của đối phương giarmd ần, gật đầu cười nói:
- Ta nói mục đích của chúng ta không có xung đột, không bằng cùng nghĩ biện pháp mở bảo tàng ra đi, tất cả mọi người được chỗ tốt.
- Hừ, không có hứng thú!
Đàm Địa Quân lãnh đạm nói:
- Theo ta biết, bảo tàng kia đã sớm không còn.
Ánh mắt của hắn nhìn vào Bình Anh Dịch hai người, nói:
- Có phải các ngươi tìm được tin tức loạn thất bát tao gì hay không?
Bình Anh Dịch bước lên trước, nói:
- Đàm đại nhân, cũng chỉ có bản vẽ năm đó tiền bối Bắc Hạt Tông rời khỏi mang đi mà thôi.
Hắn vội vàng lấy một khối da cũ nát trong nhẫn trữ vật ra, dâng lên hai tay.
Đàm Địa Quân lạnh lùng nhìn qua, khẽ nói:
- Loại vật này toàn bộ trên dưới tông môn đều có. Năm đó có người nhìn thấy bảo tàng, lúc này mới làm ra rất nhiều bản đồ giả, hiện tại ngay cả Trương Lăng Hoa sợ rằng cũng không phân biệt ra được.
- Đúng, đúng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.