Hắn rung đùi đắc ý một hồi, âm lãnh nói:
- Vừa vặn Lữ trưởng lão cũng phân phó không thể lưu ngươi lại.
Khí thế trên người hắn bộc phát, bảo kiếm tỏa ra hào quang chói mắt dưới nắng sớm, phi thân đâm tới.
Lý Vân Tiêu chẳng muốn nói nhiều với hắn, bước lên phía trước hai bước, đánh ra một quyền vào kiếm quang kia.
Phanh!
Nam tử trung niên áo vàng cảm thấy trường kiếm của mình như đánh vào tường đồng vách sắt, kình khí phản chấn làm trường kiếp sắp rời tay, hắn lập tức hoảng hốt không thôi, còn chưa lên tiếng kinh hô, đã bị Lý Vân Tiêu một cước đá đá vào ngực, hắn hét thảm bay trở vào trong sơn động.
- Người bên trong xuất hiện đi. Nếu ta có thể theo dõi lâu la như thế, hắn tự nhiên không phải là đối thủ của ta, ngươi còn phái hắn ra nhận lấy cái chết, không biết là có tâm tư gì.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ tay, không nhanh không chậm nói ra:
- Ta cũng không có mục đích gì, chỉ hiếu kỳ mà thôi.
- Hừ, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người!
Trong sơn động có tiếng âm lãnh truyền tới, một người chậm rãi đi ra, sắc mặt âm trầm.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên sững sờ, lập tức cười rộ lên, nói:
- Ha ha, ta nói là ai, thì ra là tiểu đồng bọn cùng đi vào Bắc Đấu Tông ah. Thì ra ngươi sớm cấu kết với người Bắc Đấu Tông. Chậc chậc, ngươi cũng tới đây vì bảo tàng?
Người này chính là nam tử chòm râu dê bỉ ổi, hắn nhắm mắt lại, không nhanh không chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805992/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.