Chương trước
Chương sau
Ngả một mình một người lăng không xếp bằng trên áng vân truy nguyệt, hai mắt nhắm nghiền, cẩm y mang theo đan hương phủ lên vai, mái tóc dài như nước rủ xuống, gương mặt như hồ nước thanh tịnh, dĩ nhiên là bộ dáng thiếu niên hai mươi tuổi, vô cùng tuấn lãng.
Hắn bình tĩnh lăng không ngồi ngay ngắn, một tay niết ấn phủ cổ quái của Yêu tộc, không ngừng chớp động trước ngực, tay trái thì vỗ nhẹ lên đan điền, thân thể tiến vào trạng thái thanh tịnh, đang chờ đợi,
Một đạo hào quang màu tím vờn quanh hắn, không ngừng lưu chuyển chung quanh, không có bất kỳ hình thể, giống như tu luyện công pháp nào đó mang tới dị tượng thần thông.
Người tới Hóa Thần Hải đều vô cùng kiêng kỵ hào quang màu tím kia, đó chính là đỉnh khí của Nả -- Hà Ánh Mãn Thiên, vậy mà có thể trực tiếp thực thể hóa hình, như quang ảnh động quanh thân.
Một gã đại yêu từ đám mây đi ra khỏi hàng, lạnh lùng quét mắt nhìn nhân loại, khinh thường xùy cười một tiếng, nói:
- Hôm nay các ngươi phái con cá tạp nào xuất chiến đây?
Hắn khinh miệt cười nói:
- Nghe nói trong nhân tộc Hóa Thần Hải Lỗ Thông Tử đại sư đứng đầu thiên hạ, Thánh Vực Thần đô Thiên Chiếu Tử đại nhân thiên hạ vô song, thì ra đúng là... cắt, mất mặt ah!
Hắn vừa nói ra lời này thì tầng mây chung quanh sôi trào, trong không khí ngưng tụ tia lửa thù hận, mùi thuốc súng mười phần. Cả đám bốc hỏa, hận không thể xông lên xé xác hắn ra.
Lỗ Thông Tử cùng Thiên Chiếu Tử hai người càng nhìn nhau, lộ vẻ bất đắc dĩ, hai người bọn họ thân chịu sức ép lớn nhất, đặc biệt là Lỗ Thông Tử chính là tổng hội trưởng thuật luyện sư công hội, đứng đầu thuật luyện sư trong thiên hạ. Hắn nhìn người sau lưng, nói:
- Ngươi lên đi,, ngàn vạn không nên bị áp lực quá lớn ảnh hưởng bản lĩnh. Hôm qua cho ngươi Thiên Cơ Đan, hiện tại có thể phục dụng, có thể tăng trưởng phần thắng thật lớn.
Đứng sau lưng Thiên Chiếu Tử là Viên Cao Hàn hơi quay đầu đi, chỉ thấy người nọ đi tới bên cạnh Lỗ Thông Tử, mặc một cẩm bào màu trắng, bộ dáng không quan tâm lời của Lỗ Thông Tử, ngược lại nhìn qua nữ tử áo đỏ trong đám người, trong nháy mắt khẽ cười nói:
- Phỉ Yên muội muội, ta có chút sợ độ cao, có thể giúp ta hay không?
Sắc mặt Viên Cao Hàn lúc ấy biến hóa, không ít người nộ khí dâng trào, vào thời điểm mấu chốt này còn muốn chiếm tiện nghi của nữ tử.
Liễu Phỉ Yên mặc cẩm bào màu đỏ, phía trên có thiêu hoa sen rực rỡ, thần sắc của nàng lạnh nhạt, nhìn không ra bất luận biểu lộ gì..
Dưới ánh mắt của mọi người, Liễu Phỉ Yên nâng tay phải lên vuốt tóc, đầu ngón tay hiện ra hoa sen, nhẹ nhàng ném về phía trước, một đóa sen màu đỏ bay ra khỏi tay của nàng, biển ảo trên không trung, lướt nhẹ tới trước người nọ, sau đó nhất sanh nhị, nhị sanh tam, vậy mà diễn sinh ra một con đường hoa sen đỏ, từng đóa hoa sen diễm lệ sáng ngời, người nọ đạp lên con đường hoa sen đi lên áng vân truy nguyệt.
Thời khắc này tất cả hoa sen nở rộ, trên bầu trời hiện ra cảnh đẹp kỳ dị, nhìn qua chẳng khác gì thiên đường, ánh sáng chiếu vào hoa sen, chiếu rọi thân ảnh của người nọ đang lắc lư trên không trung..
Tên đại yêu biến sắc, kinh hãi nhìn qua Liễu Phỉ Yên, trong thần sắc mang theo hoảng sợ.
Ngả cũng mở mắt ra, ngưng mắt nhìn qua phía trước, nhẹ giọng cười nói:
- Ngươi là người phương nào?
Người nọ chân đạp hoa sen, từ trên cao đi xuống, hào quang của hoa sen chiếu sáng thân ảnh của hắn, giống như cả thế giới cũng chỉ có mình hắn mà thôi, hắn nhỏ giọng nói:
- Cổ - Phi - Dương.
Ngả nhíu mày, dường như đang nhớ tên này.
Sắc mặt tên đại yêu bên cạnh phát lạnh, sợ hãi nói:
- Ngươi là được Phá Quân Võ Đế Cổ Phi Dương?
Hắn cố áp chế rung động trong lòng, dưới khí chất của đối phương, chỉ cảm thấy võ ý trong lòng dao động, vội vàng quát lớn:
- Đây là tỷ thí thuật đạo, ngươi tới xem náo nhiệt sao?
Cổ Phi Dương nhẹ nhàng cười cười, hắn đi lên áng vân truy nguyệt, nói:
- Muốn tỷ thí là chủ tử của ngươi, ngươi thét to cái rắm gì chứ?
Tay áo của hắn phất phơ, một đạo phong vân ngưng tụ đánh tới.
Con đường hoa sen cũng chập chờn dưới phong vân đang ngưng tụ, rốt cuộc Liễu Phỉ Yên động dung, tay phải vung lên, hoa sen nở rộ, hóa thành vô số cánh hoa rơi xuống như sắc chiều tà.
Rốt cuộc tên đại yêu cũng ngưng trọng, muốn đề khẩu chân khí chống cự, lại hoảng sợ phát hiện lực lượng của mình dưới một kích phong vân này giống như châu chấu đá xe, phù du lay cây, lập tức suy sụp, hắn sợ hãi hét to lên, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Cổ Phi Dương nhìn qua Ngả cười nói:
- Lải nhải, thật không biết các ngươi vì sao nhận những thứ như thế. Con ruồi đã không còn, hiện tại có thể bắt đầu.
Ngả nhìn qua đại yêu biến mất dưới chân trời, ánh mắt mang theo thần sắc kinh ngạc, trong ánh mắt lóe ra tinh mang, nhìn qua Cổ Phi Dương nói:
- Tu vị võ đạo của ngươi rất lợi hại, nhưng mà thuật đạo ngươi không phải đối thủ của ta.
Hai tay Cổ Phi Dương ôm ở trước ngực, khẽ cười nói:
- Ta thừa nhận miệng của ta không lợi hại bằng ngươi, mấy trận trước không lẽ ngươi dùng miệng nói thắng bọn họ sao?
Ngả cũng cười rộ lên, lăng không bay xuống, dẫm lên áng vân truy nguyệt, áo bào đón gió tung tay, nhìn qua Cổ Phi Dương.
Trong lòng Cổ Phi Dương hơi kinh hãi, hắn chỉ đứng đó, người trẻ tuổi trước mặt mang cho hắn cảm giác như núi cao, ẩn ẩn sinh ra ý ngưỡng mộ. Tâm hắn giật mình, tuy thuật đạo của hắn chưa đạt tới cửu giai đỉnh phong, nhưng khoảng cách đỉnh phong còn kém không xa. Mặc dù là ở trước mặt Lỗ Thông Tử cùng Thiên Chiếu Tử cũng không có cảm giác áp lực này.
Chẳng lẽ người trước mặt là thập giai thuật luyện sư?
Nội tâm của hắn trầm xuống, đã bắt đầu cảm giác không ổn, khó trách những lão gia hỏa lúc trước bại trận.
- Tuy ngươi không phải đối thủ của ta, nhưng ta muốn tỷ thí thật vui vẻ, vậy thì bắt đầu đi, quy tắc do ngươi định.
Ngả thoải mái cười rộ lên.
Cổ Phi Dương không cam lòng yếu thế, hắn cười nói:
- Vậy đơn giản một chút, tùy tiện luyện chế đan dược, phẩm giai tốt hơn là thắng.
Ngả gật đầu nói:
- Rất tốt, đan dược cửu giai bình thường rất khó phân thắng bại. Không bằng đơn giản đi, luyện chế Lưỡng Nghi Đan a, không biết Phá Quân các hệ thấy thế nào?
Trong lòng Cổ Phi Dương khẽ động, nói:
- Rất tốt.
Lỗ Thông Tử lập tức phất tay, rất nhanh đã có người mang rất nhiều tài liệu cửu giai tới. Lưỡng Nghi Đan chính là chí bảo trong cửu giai, cửu giai thuật luyện sư bình thường đều không thể thử luyện chế, đặt tên là Lưỡng Nghi, là do ngưng tụ âm dương nhị khí, đan hóa lưỡng nghi, đối với cường giả Võ Đế cũng có chỗ tốt lớn lao.
Tính cách của Ngả thập phần cởi mở, không có bất kỳ dây dưa dài dòng, tài liệu bưng lên thì quơ một đám, nhẹ nhàng hé miệng phun ra một đạo hỏa diễm, từ nhiệt đọ và uy thế phỏng đoán, tất nhiên là hỏa diễm cửu giai không thể nghi ngờ.
Thời điểm hắn nung khô và chiết xuất nguyên liệu, hào quang màu tím vẫn vờn quanh thân của hắn, dần dần ngưng tụ thành Hà Ánh Mãn Thiên tử đỉnh, rơi xuống áng vân truy nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.