Mai Đông Nhi cũng nói không nên lời, nàng phi thường sùng kính thuật luyện sư, nhưng trên trực giác cảm thấy Lý Vân Tiêu tuyệt đối không phải thuật luyện sư đơn giản như thê, ít nhất là thuật luyện sư trong tông môn tuyệt đối không cách nào trực tiếp khắc sâu ảo giác Võ Đế vào thức hải của nàng đơn giản như vậy, còn trực tiếp truyền thụ một chiêu vũ kỹ.
- Tốt, ngươi chậm rãi tìm hiểu đi, ta cũng tiếp tục tu luyện. Ah, đúng rồi, trên người của ngươi có nguyên thạch không?
Lý Vân Tiêu từ vực ngoại tinh không rơi xuống, một thân hồn lực cùng nguyên khí cũng chưa khôi phục, cầm gấp nhiều nguyên thạch phục hồi.
- Có!
Mai Đông Nhi lập tức lấy một túi trữ vật trong nhẫn ra, tiến lên phía trước nói:
- Bên trong khoảng chừng hơn năm trăm khối trung phẩm nguyên thạch, là tài nguyên tu luyện tháng này của ta. Bởi vì sư phụ yêu thương, cho nên có nhiều hơn đồng môn khác, ngươi yên tâm cầm lấy dùng đi, không nên khách khí...
Hơn năm trăm khối...
Lý Vân Tiêu nhìn qua bộ dáng nghiêm túc của nàng, vô lực đẩy trở về, nói:
- Ngươi nên giữ lại mà dùng đi, ta ngồi xuống là được rồi.
Hơn năm trăm khối trung phẩm nguyên thạch đầy đủ cho cường giả Võ Tông bình thường dùng nửa năm, cho dù có thiên phú cực cao, lực hấp thu siêu cường cũng có thể dùng trong vài tháng. Nhưng đối với Lý Vân Tiêu thì chăng đủ nhét kẽ răng, hắn cảm giác mình nên nghĩ biện pháp khác a.
Mai Đông Nhi còn tưởng rằng hắn xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805956/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.