Chương trước
Chương sau
Tinh Quang Hồn Thể bát trọng của hắn vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua được, nếu không tu vị sẽ vĩnh viễn ngã về Thuật Luyện Sư bát giai, như thế nào cũng không tiếp thụ được. Nhưng tiết lộ áo nghĩa kinh văn Thượng Cổ cũng là tội danh lớn lao, một khi bị Thánh Vực phát hiện thì mặc dù là hắn cũng khó gánh nổi tội.
Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, tựa hồ đoán được khó xử của hắn, thử thăm dò hỏi:
- Hẳn là bên trên...
Ánh mắt Viên Cao Hàn lộ ra vẻ sợ hãi, một lòng cực kỳ trầm trọng, cắn răng nói:
- Nói điều kiện khác đi, những thứ khác ta đều có thể đáp ứng ngươi. Mặc dù là huyền khí cửu giai, cũng có thể...
Lời hắn nói lập tức ngưng lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu phun ra một khẩu chung nhỏ cầm trong tay vuốt vuốt, dùng ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra được đó là huyền khí cửu giai, hơn nữa không phải huyền khí bình thường.
- Cái này, cái khẩu chung này...
Viên Cao Hàn há to miệng, hai mắt cũng bắn ra hào quang.
Lý Vân Tiêu tiện tay thu vào, nói:
- Chung gì? Tiếp tục nói điều kiện đi, vừa rồi ngươi nói huyền khí cửu giai gì thế?
Viên Cao Hàn yết hầu khô khốc một hồi, lắc đầu, ảm đạm nói:
- Không có gì...
Hắn trầm mặc một hồi, rốt cục hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Ta có thể truyền cho ngươi áo nghĩa một văn tự, nhưng ngươi phải thề quyết không thể truyền ra bên ngoài!
- Chỉ một cái.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tầng nộ khí, khẽ nói:
- Kim Sắc Hồn Nô tính mạng tương tu của ta cũng cho ngươi, ngươi rõ ràng nói với ta một cái kinh văn Thượng Cổ, uổng cho ngươi nói ra được, ngươi còn cần mặt mũi không thế? Dù sao không có Hồn Nô ta cũng không muốn sống nữa, mọi người cùng nhau chết đi!
Viên Cao Hàn kinh ngạc nói không ra lời, theo hắn thấy, tiết lộ áo nghĩa một kinh văn Thượng Cổ đã là phạm vào tội lớn rồi, đối phương lại còn không thèm, nhưng ngẫm lại hắn nói cũng có đạo lý, người Phệ Hồn Tộc mất đi Hồn Nô cũng không khác gì hắn rớt xuống bát giai cả.
- Vậy... Vậy thì hai cái...
Viên Cao Hàn cố lấy dũng khí, vươn hai ngón tay, cánh tay cũng đang run rẩy.
- Hai mươi!
Lý Vân Tiêu thốt ra, vẻ mặt kiên định, lạnh lùng quát:
- Thiếu một cái cũng không được!
- Hai, hai mươi!
Viên Cao Hàn tròng mắt cũng lồi ra, giận dữ hét:
- Thứ ta biết cũng chỉ chừng hai mươi, ngươi hơi quá đáng rồi! Ngươi coi đây là vật gì! Kinh văn từ Thượng Cổ lưu truyền tới nay, mỗi cái đều ẩn chứa quy tắc, suốt đời có thể nghiên cứu thấu một hai cái, cũng đủ thu được ích lợi vô cùng rồi!
Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:
- Vậy ngươi biết mấy cái?
Viên Cao Hàn giận dữ, khẽ nói:
- Ta biết mấy cái liên quan đến ngươi cái rắm! Nhiều nhất ba cái, không thể nhiều hơn được nữa, nếu không thì cùng chết đi!
Hắn tức đến toàn thân bốc khó, hồn thể càng lập loè bất định, đang tiêu hao kịch liệt.
Lý Vân Tiêu thấy bộ dáng hắn không sai biệt đã là cực hạn rồi, lúc này mới khó xử nói:
- Được rồi, ba cái thì ba cái, thiệt tình! Nếu không phải bị bức tới tuyệt lộ, ta cũng không đáp ứng ngươi đâu!
Hắn trước mắt nắm giữ cũng chỉ tộng cộng có bảy cái, tăng thêm ba cái này cũng mới chỉ được mười cái thôi. Nhưng dù vậy hiểu biết về loại văn tự này có lẽ có thể đạt tới một độ cao mới.
Mà bản thân Viên Cao Hàn cũng mới chỉ nắm giữ bốn cái rưỡi, cái thứ năm vẫn mơ mơ hồ hồ, cái hiểu cái không. Nếu hắn biết rõ Lý Vân Tiêu đã nắm giữ bảy cái, sợ rằng sẽ muốn giết người mất.
- Trước cho ta Hồn Nô đã!
Tựa hồ sợ Lý Vân Tiêu đổi ý, Viên Cao Hàn liền muốn đạt được Hồn Nô trước, hơn nữa thái độ cực kỳ kiên định, không chịu nhường một bước.
Lý Vân Tiêu cũng không sợ hắn quỵt nợ, trực tiếp đưa Phệ Hồn Phiên cho hắn, nói:
- Hồn Nô không còn nữa..., ta về sau cũng không cách nào tu luyện công pháp này được, Phệ Hồn Phiên lưu lại cũng vô dụng, tặng cho ngươi đấy!
- Hừ, quỷ mới muốn Phệ Hồn Phiên của ngươi!
Viên Cao Hàn nhận lấy, thần thức điều tra qua, bên trong quả nhiên là Kim Sắc Hồn Nô, hơn nữa hồn lực no đủ, thập phần không tệ, hắn lúc này mới yên tâm lại.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Lý Vân Tiêu, hắn ngược lại có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi:
- Sau khi mất đi Phệ Hồn Phiên, ngươi định tu luyện thế nào? Đi cách tu luyện dung hợp linh hồn sao? Đó hẳn là lựa chọn tốt nhất rồi!
Lý Vân Tiêu không nhịn được nói:
- Liên quan gì đến ngươi! Cầm đồ rồi, hiện giờ tranh thủ thời gian dạy ta ba cái kinh văn Thượng Cổ đi!
Viên Cao Hàn khẽ gật đầu, hắn cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh, cẩn thận từng li từng tí thu Phệ Hồn Phiên vào, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hít mấy hơi thật dài, lúc này mới bắt đầu giảng giải.
- Lai lịch kinh văn Thượng Cổ đã không thể khảo cứu được nữa, bởi vì hình dạng giống như nòng nọc, hơn nữa lúc phát ra quy tắc chi lực vàng chói lóng lánh, cho nên rất nhiều chỗ cũng gọi là khỏa đẩu kim văn. Số lượng kinh văn hiện có thập phần có hạn, hơn nữa cực ít người đủ năng lực đi nghiên cứu chúng.
Những cơ sở thưởng thức này Lý Vân Tiêu cũng biết, nhưng lần này cũng không ngắt lời hắn, mà để hắn nói từng chút một.
Viên Cao Hàn nói tiếp:
- Kỳ thật Thánh Vực và Hóa Thần Hải, có lẽ từ lâu đã bắt đầu tiến hành thống kê quy nạp các văn tự này, cũng có nghiên cứu. Nhưng thập phần đáng tiếc chính là, mặc dù có Thuật Luyện Sư có thể nắm giữ một ít văn tự trong đó, nhưng cũng không có phương pháp tốt để truyền thừa xuống. Nói cách khác những văn tự này không cách nào tồn thế. Cho nên mặc dù là Thánh Vực và Hóa Thần Hải, người nắm giữ chúng cũng không nhiều lắm.
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
- Loại văn tự này tổng cộng có bao nhiêu? Đã từng thống kê qua chưa?
Viên Cao Hàn cau mày suy nghĩ một hồi, mở miệng nói:
- Có thể là hơn một ngàn!
- Hơn một ngàn sao!
Lý Vân Tiêu đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên, khó có thể tin nói:
- Làm sao có thể có nhiều vậy được! Quy tắc chi lực ẩn chứa trong loại văn tự này thập phần cường đại, có thể học mấy cái đã được ích lợi không nhỏ rồi, nếu l hơn một ngàn cái đều có thể nắm giữ... vậy thì...
Hắn thậm chí có chút không dám tưởng tượng rồi.
Viên Cao Hàn cũng lộ vẻ cười khổ, nhìn thấu ý nghĩ của hắn, lắc đầu nói:
- Đừng suy nghĩ, những vật này vốn này vốn không nên tồn tại hậu thế, không phải phàm phu tục tử chúng ta có thể ước đoán được!
Lý Vân Tiêu im lặng không nói. Kinh văn trong mấy quyển sách hắn học được, cộng lại cũng chỉ chừng trăm chữ, trong đó lặp lại không ít. Xem ra thế gian này có lẽ còn đại lượng thần quyết khác tồn tại. Muốn hoàn toàn hiểu thấu triệt được chúng, cũng không biết đời này có thể thực hiện không nữa.
Viên Cao Hàn lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tiếp theo ta sẽ dạy ngươi ba kinh văn Thượng Cổ, ngươi nghe cho kĩ. Nội dung quan trọng ta chỉ giảng giải một lần, cũng chỉ biểu thị một lần. Ta nói là dạy, nhưng ta cũng không đảm bảo nhất định dạy được, có lẽ dùng tư chất của ngươi, cả đời cũng không học được cũng không biết chừng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.