Chương trước
Chương sau
Trong mắt hắn một mảnh đỏ bừng, khóe miệng cũng cắn chảy ra máu, Lý Vân Tiêu chết rồi, vì hắn mà chết, hắn nhất định phải đạt được Nặc Á chi chu báo thù cho Lý Vân Tiêu.
Diệp Phàm quay người chộp tới thủy tinh hình thoi màu vàng kia, giờ phút này hắn cách thủy tinh cực kỳ gần!
- Ha ha, Lý Vân Tiêu kia rốt cục chết rồi! Hiện giờ đến phiên ngươi, dám đoạt Nặc Á chi chu với ta, phải chết!
Thanh âm dữ tợn của Đường Kiếp truyền đến, vừa rồi dưới lực lượng kinh thiên động địa kia, hắn dựa vào Đao Vực của Chu Tước Đao tránh thoát một kiếp, giờ phút này hoành đao chém ra, đao khí hỏa hồng sắc ngang trời mà xuống, trực tiếp trấp áp ma khí trên Ma Thiên Khải quanh thân Diệp Phàm, cả người hóa thành một đạo quang mang, vọt tới bên cạnh thủy tinh hình thoi.
Kết cấu vạn vật đang nhanh chóng co rút lại, trong khi hai người tranh đấu, rốt cục đã bị hấp thu hết toàn bộ!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều mở to mắt, nín thở ngưng thần nhìn qua thủy tinh màu vàng kia, chờ đợi nó biến hóa thêm một bước. Mà bước biến hóa tiếp theo, mọi người cơ hồ đều đoán được, có lẽ Nặc Á chi chu khiến mọi người đều phải động tâm kia sắp xuất hiện!
- Nặc Á chi chu, là của ta!
Đường Kiếp kích động đến toàn thân đều run rẩy, điên cuồng chộp tới thủy tinh màu vàng kia. Diệp Phàm bị hắn chém một đao liền lui ra hơn 10m, thoáng chốc không thể nào tới gần, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn hắn chụp lấy, trong nội tâm khẩn trương.
Loong coong!
Ngay khi tay phải Đường Kiếp chạm vào bên ngoài thủy tinh màu vàng chừng nửa xích thì một đạo âm thanh chói tai từ trên thủy tinh vang lên, lực lượng sóng âm trực tiếp xuyên thấu bàn tay Đường Kiếp, trùng kích lên người hắn.
Tay pahỉ Đường Kiếp truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, cả người càng kinh hãi thất sắc, vội vàng giơ lên Chu Tước Đao đón đỡ trước người, bảo vệ chỗ hiểm quanh thân, nhưng thân đao gặp phải trùng kích cức lớn, khiến hắn văng xa ra mấy chục thước, không ngừng quay cuồng trên không trung.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn qua thủy tinh màu vàng kia, một chiếc thuyền nhỏ tinh xảo tuyệt luân đang chậm rãi xoay tròn trong đó, tản mát ra lực lượng chấn động lòng người. Giờ phút này lộ ra đến không chỉ là uy áp huyền khí, mà còn đạo đạo kim quang chói mắt, hết sức rực rỡ tươi đẹp chói mắt, ở bốn phía nổi lên một mảnh hải dương màu vàng.
Trương Thiệu Thiên đột nhiên kinh hãi kêu to lên, nói:
- Ngươi, ngươi lại không chết?!
Ngay khi ánh mắt của mọi người đều hối tụ trên thủy tinh màu vàng kia, cách đó không xa ba đạo dư âm lực lượng huyền khí dần tiêu tán, trong hào quang sáng chói kia, thân ảnh Lý Vân Tiêu dần dần hiển lộ ra ra, dựng ở trong ánh sáng lưu ly của Sơn Hà Đỉnh.
Ngoại trừ Thương trong lòng chấn động, tựa hồ sớm đã sớm đoán trước được ra, người còn lại đều cực kỳ sợ hãi, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi. Thật sự không nghĩ ra hắn làm sao có thể sống sót được trong vụ nổ kinh thiên động địa đó. Đại đỉnh màu tím sau lưng chậm rãi vận chuyển, cửu thải lưu ly chi quang hình thành một không gian hơi nhỏ, cũng giống như huyền khí vực giới lúc trước vậy.
Trong lòng mỗi người đều cực kỳ nghi vấn, nguyên một đám sắc mặt âm trầm không thôi, chỉ cảm thấy biến số trong không gian này ngày càng nhiều, hoàn toàn không cách nào khống chế được cả.
Lúc này, hào quang bằn ra từ trong thủy tinh màu vàng kia ngày càng mạnh, phảng phất như một vòng mặt trời bộc phát ra, ở bốn phía hình thành một thế giới kim quang xán lạn, bắt đầu mở rộng ra bốn phương tám hướng, chiếu rọi lấy tất cả mọi người vào trong.
Theo kim quang lan tràn, khí tức thần thánh trang nghiêm cũng theo đó tỏa ra. Tất cả huyền khí vào thời khắc này hào quang đều lập tức trở nên ảm đạm, Vực Giới toàn bộ biến mất, khôi phục lại trạng thái bình thường, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn dưới phiến ánh sáng màu vàng kia, khiến người không cảm thụ được bất luận lực lượng gì nữa.
Mà ngay cả Ma Thiên Khải trên người Diệp Phàm cũng mất hết ma khí, trở nên không khác gì áo giáp bình thường, mặc trên người không hề có chút hào quang.
Phiến hải dương màu vàng kia không ngừng khuếch tán, rất nhanh va chạm với cửu thải lưu ly thế giới của Sơn Hà Đỉnh, vậy mà gặp phải trở ngại cực lớn không cách nào tiến thêm về phía trước, bị ngăn cản trước thế giới lưu ly!
- Cái này... Chuyện gì xảy ra...
Tất cả mọi người kinh hãi dị thường, trừng lớn mắt! Tử đỉnh màu tím bên cạnh Lý Vân Tiêu kia đến cùng là vật gì? Vậy mà có thể chống lại khí vận của Nặc Á chi chu?!
Hải dương màu vàng và thế giới lưu ly nhẹ ép vào nhau, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người lập tức bắn ra linh áp khủng bố, trực tiếp đập vụn cả không gian, hiện ra một khe hở không gian thật lớn lan tràn ra phía xa xa.
Vụ va chạm giữa hai cổ lực lượng cũng không quá ầm ĩ, chỉ là im im lặng lặng đè ép, vết nứt không gian kia sau khi nổ bung ra cũng chầm chậm tụ lại, hình thành phân hai thế giới biệt rõ ràng, một hải dương màu vàng dùng thủy tinh làm trung tâm, một là thế giới lưu ly dùng Sơn Hà Đỉnh làm trung tâm!
- Quả nhiên là thánh khí ah, hắn một người lại có tạo hóa lớn như vậy, vậy mà có thể độc chiếm hai kiện thánh khí!
Trên mặt Thương lộ vẻ phức tạp, vào thời khắc này hắn mới chính thức nổi lên lòng kiêng kị với Lý Vân Tiêu. Kiêng kị cũng không phải lực lượng và thánh khí của hắn, mà là loại số mệnh trong tối tăm kia! Lực lượng cường thịnh trở lại, cuối cùng cũng sẽ có lúc bị hắn chiến thắng, mà số mệnh chính là thiên vận, không ai dám tranh phong!
Cường giả có thể trong thời đại này có được hai kiện thánh khí, tất nhiên là người thừa thiên vận!
Sự xuất hiện của hai thế giới bất đồng khiến tất cả mọi người phản ứng không kịp. Nhưng lúc này kẻ đần cũng hiểu được, đại đỉnh màu tím tản mát ra cửu thải lưu ly chi quang trước người Lý Vân Tiêu tất nhiên cũng là một kiện huyền khí siêu phẩm!
Huyền khí siêu phẩm không phải chỉ có một kiện sao?
Trong đầu mọi người đều là nguyên một đám dấu chấm hỏi (???),đại đỉnh màu tím kia sao bọn hắn chưa từng nghe qua bao giờ chứ?
Đường Kiếp cũng ngốc trệ, sau khi hắn hít một hơi lạnh, đột nhiên phóng về phía thủy tinh màu vàng kia, sao lại có kiện huyền khí siêu phẩm thứ hai, hắn cũng không cần biết nhiều vậy làm gì, nhưng Nặc Á chi chu ở ngay trước mặt, chỉ cần có thể đạt được, liền có thể đứng đầu Tứ Cực Môn, nhất thống Thương Minh, tranh bá thiên hạ!
Diệp Phàm thấy Lý Vân Tiêu không chết, rất là vui mừng, khẽ quát một tiếng lập tức đuổi theo Đường Kiếp, đột nhiên Ma Thiên Khải Giáp trên người hắn hoàn toàn mất đi khí vận, như thế nào cũng không thể kích phát được.
Phát hiện ra chuyện này còn có Đường Kiếp, Chu Tước Đao trong tay hắn cũng như chết đi, mặc hắn rót nguyên khí vào trong như thế nào vô dụng, hơn nữa ngược lại, lực lượng bản thân vào thời khắc này cũng dần được khôi phục lại.
- Đi chết đi, dám tranh giành với ta!
Đường Kiếp quay người lại hét lớn một tiếng, vung đao chém thẳng xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.