Chương trước
Chương sau
Vừa tiến vào không gian này, tất cả mọi người đã cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, phảng phất như rất là áp lực!
- Nặc Á chi chu đâu? Nơi này không phải có Nặc Á chi chu sao?
Phong Ấp kêu to lên, nơi này tựa hồ không có bất kỳ trọng lực nào cả, có thể tùy ý phi hành, thần thức hắn nhanh chóng tản ra bốn phía, ngoại trừ những quả cầu kết nối với nhau kia thì không còn bất kỳ vật nào khác nữa.
Lý Vân Tiêu lại mở to hai mắt, nhìn tiểu cầu vô cùng vô tận, kéo dài đến nơi cực kỳ xa kia, tựa hồ cảm thấy một loại rung động không hiểu, nhưng chung quy vẫn không bắt được.
Vũ cũng khiếp sợ vạn phần, hắn vươn tay ra, chụp tới một tiểu cầu trong đó, lập tức bị một cổ lực lượng cường đại trùng kích, phát ra một tiếng hét thảm bị đánh bay ra xa.
Ngay khi tiểu cầu phát ra lực lương, sắc mặt Đường Kiếp đột nhiên biến đổi, tựa hồ đã nhận ra gì đó, trở tay xuất ra một kiện đồ vật, chăm chú cầm trong tay, sợ bị người phát giác.
Lê sau khi thấy Vũ bị đánh bay cũng kinh hãi nhìn những tiểu cầu kia, kinh nghi nói:
- Đây là... kết cấu vạn vật sao?
Toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, trầm giọng nói:
- Quả nhiên là kết cấu vạn vật sao? Ta ban đầu còn không dám xác định, hiện giờ xem ra rất có khả năng là thật! Nếu nói nơi này vô cùng vô tận đều là kết cấu, vậy thì Nặc Á chi chu đến cùng nhiều đến bao nhiêu đây?
- Cái gì? Các ngươi nói đây là Nặc Á chi chu!
Phong Ấp nhanh chóng vọt ra, sắc mặt âm lãnh nói:
- Đến cùng là sao?
Chỗ thần thức hắn có thể vươn tới, vẫn là loại kết cấu lập thể vô cùng vô tận này, không còn bất kỳ gì khác.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu và Lê, nương theo ánh mắt còn có sát cơ mãnh liệt. Hiện giờ tiến nhập không gian phong ấn, cảm xúc của tất cả mọi người đều dần trở nên táo bạo hơn trước.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vô cùng trầm trọng, thần thức cũng tản ra vô hạn, nhưng thủy chung không cách nào tìm được điểm cuối của những tiểu cầu này.
- Tiểu tử, hỏi ngươi đấy.
Trong lòng Phong Ấp cực kỳ bực bội, năm ngón tay lâm không khẽ trảo, Lý Vân Tiêu lập tức bị Cửu Thiên Đế Khí hấp tới, một tay bóp cổ, lạnh giọng nói:
- Ta rất chán ghét bộ mặt thối luôn cho mình rất cao kia của ngươi, rất muốn một chưởng đánh nát nó đấy!
Hắn giơ tay trái lên, lạnh lùng nói:
- Nếu còn khiến ta thấy khó chịu..., thì bộ mặt này của ngươi sẽ thật sự phải nổ đấy!
Xa Húc Nghiêu ánh mắt lạnh lùng, đau xót trên người hắn đến giờ vẫn chưa tốt hơn, linh hồn bị rút đi một bộ phận, căn bản không phải đan dược bình thường có thể cứu trị được, hắn nghiêm nghị quát:
- Phong Ấp, giết hắn đi là được, còn dông dài cái gì!
Phong Ấp hừ một tiếng, nói:
- Giữ hắn lại có lẽ còn chỗ dùng, nói mau, những vật này có quan hệ gì đến Nặc Á chi chu!
Lý Vân Tiêu bị khí thế đối phương ép tới không cách nào nhúc nhích, trong mắt hàn khí đại thịnh, vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Muốn biết thì mau thu tay lại, nếu không làm gia mất hứng, ngươi đừng mong biết gì cả.
- Ngươi...!
Phong Ấp giận tím mặt, trong nội tâm lại bị lãnh ý của đối phương chằm chằm vào có chút sợ hãi, không khỏi kinh hãi. Nhưng hắn là Cửu Thiên Võ Đế, duy ngã độc đối, đối phương chỉ là một tiểu mao tử Võ Tông, sao lại có ánh mắt khiến người sởn hết cả gai óc như thế chứ.
Trong nội tâm nổi lên một mảnh lãnh ý, càng thêm kiên định sát tâm của mình! Nhưng khát vọng đối với Nặc Á chi chu vẫn khiến hắn kiềm chế lửa giận, năm ngón tay buông lỏng thả Lý Vân Tiêu ra, không chút biểu tình nói:
- Nói mau!
Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên mặt hắn, nói:
- Cái gọi là kết cấu, chính là một loại xưng hô của Đại Thuật Luyện Sư đối với tổ hợp vạn vật vào thời Thượng Cổ. Nói Thiên Địa vạn vật, cũng kể cả nhân loại, đều là do rất nhiều vật chất cực kỳ nhỏ cấu thành, loại vật chất này chính là hình cầu trước mặt ngươi đấy, nó được gọi là kết cấu vạn vật.
- Thực con mẹ nó vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi nói những thứ này chính là Nặc Á chi chu sao?
Phong Ấp không thể tin mắng một câu, trong mắt hào quang lập loè bất định, nói:
- Hơn nữa vạn vật sinh linh đều là do loại tiểu cầu này tổ hợp thành? Ha ha, thực vớ vẩn!
Lê nói:
- Trong điển tịch của Yêu tộc ta cũng có ghi lại, kết cấu vạn vật "kỳ lai vô kim, kỳ vãng vô cổ, kỳ cao vô cái, kỳ đê vô tái, kỳ đại vô ngoại, kỳ tiểu vô nội, kỳ ngoại vô vật, kỳ nội vô nhân, kỳ cận vô ngã, kỳ viễn vô bỉ... "
- Nói loạn gì đấy, câm miệng!
Phong Ấp cực kỳ bực bội, quát:
- Ta hiện giờ chỉ muốn biết làm sao đạt được Nặc Á chi chu, nếu không ai nói rõ thì..., toàn bộ các ngươi đều phải chết!
Lệ khí trên người hắn càng ngày càng nặng, trọng bảo ở ngay trước mặt, tu vị càng cao lại càng không cách nào bình tĩnh. Bởi vì đã đến trình độ như bọn hắn, sẽ rất khó tiến thêm được nữa. Hơn nữa chỗ tốt của Nặc Á chi chu đối với bọn họ cũng cực kỳ lớn.
Lý Vân Tiêu xoay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên người Đường Kiếp với vẻ mặt khẩn trương, nói:
- Đường công tử, trong tay ngươi đang cầm thứ gì đó? Đưa ra cho mọi người xem đi.
Đường Kiếp trong lòng căng thẳng, không khỏi lui về sau một bước, nhưng ánh mắt mọi người đều đã tập trung vào tay hắn, khiến hắn thoáng cái càng xiết chặt hơn.
- Đó là chìa khóa sao? Mau lấy ra cho mọi người cùng nghiên cứu đi, chắc hẳn ngươi cũng không biết sử dụng nó thế nào phải không?
Thanh âm Lý Vân Tiêu thập phần bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra chút biểu lộ nào cả.
- Ngươi có chìa khóa sao?
Phong Ấp cả kinh, đánh ra một chưởng, Đường Kiếp lập tức bị hắn ngăn chặn, thứ trong tay trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, bay vào trong tay của hắn.
- Ngươi... PHỐC!
Đường Kiếp bị lực lượng khổng lồ đụng vào khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Mọi người nhìn qua, trong tay Phong Ấp là một khối thủy tinh hình thoi, nhìn qua cực kỳ bình thường, cũng không có gì đặc biệt cả.
- Nói mau, chìa khóa này dùng như thế nào? Phải làm sao mới có thể mở ra Nặc Á chi chu!
Phong Ấp đột nhiên trảo tới, thân thể Đường Kiếp lập tức cứng lại trên không trung, hoàn toàn do hắn khống chế! Giờ phút này trong mọi người tu vi của hắn cao nhất, hơn nữa đã ôm quyết tâm nhất định phải đạt được Nặc Á chi chu!
Đường Kiếp mắt lộ ra hận ý, cắn răng nói:
- Chìa khóa phân ra âm dương, của ta chỉ là dương thược thôi, căn bản không cách nào mở ra Nặc Á chi chu, trừ phi tìm được âm thược.
Trong mắt Phong Ấp lộ ra hung mang, quát:
- Vậy âm thược đâu rồi?
Đường Kiếp tự biết tỷ lệ sống sót không lớn, cũng trở nên quật cường, cười lạnh nói:
- Có trời mới biết ở đâu!
- Muốn chết!
Phong Ấp điểm một ngón tay tới, trực tiếp xuyên qua xương bả vai Đường Kiếp, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt, cực kỳ thống khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.