Chương trước
Chương sau
Theo không gian vô hạn biến mất, lực lượng bị áp chế của mọi người dần hồi phục lại.
Phong Ấp trong mắt hàn quang lóe lên, dừng ở ba người trong tràng, Lý Vân Tiêu, Đường Kiếp và Lê!
Thiên Địa kỳ cục vừa rồi bốn người bọn họ đều thấy được cách phá giải, mà ván cờ này lại quan hệ đến truyền thừa trận đạo của Vương Tọa Võ Đế, mặc dù hắn là Võ Đế tôn sư, cũng khó tránh khỏi động tâm!
Đường Kiếp cảm nhận được sát ý trong mắt Phong Ấp, lập tức hít một hơi khí lạnh, toàn thân lạnh như băng lui về phía sau, nói:
- Phong Ấp đại nhân, trận pháp suy diễn vừa rồi, ta nhất định sẽ quên đi, mong rằng đại nhân thả ta một mạng!
Hắn lúc này thật sự như rớt vào hầm băng, đối phương là Võ Đế tôn sư, nếu thật muốn giết hắn thì ở đây không ai cứu được cả.
Xa Húc Nghiêu cũng tựa hồ đã hiểu rõ gì đó, khóe miệng hiện ra một tia cười tàn nhẫn, nói:
- Phong huynh, những cặn bã này cứ mặc sức xử lý, thả ai giết ai, ngươi cứ nói đi.
Lời này vừa ra, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi, dùng lực lượng hai người này, ở đây ai cũng đừng mong chạy mất.
Vũ đột nhiên khẽ kháp quyết, Vĩ Quang Kiếm trong tay Lý Vân Tiêu bỗng nhiên rời khỏi tay, hóa thành một đạo bạch quang bay về trong tay hắn.
Chỉ thấy trên Vĩ Quang Kiếm đều là cá lổ hổng lớn nhỏ, chính là do lúc trước cứng rắn chém giết lưu lại, lúc ấy còn không biết như thế nào, nhưng giờ lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
- Huyền khí cửu giai?!
Xa Húc Nghiêu cả kinh, nhìn Vĩ Quang Kiếm trong tay Vũ, còn có Chu Tước Đao kia nữa, chấn động khí vận từ trên thân hai kiện huyền khí phát ra khiến hô hấp hắn cũng trở nên ngưng trệ.
Hắn tuy rằng thân là Võ Đế, nhưng cũng không có huyền khí cửu giai, huống chi hiện giờ thoáng cái thấy được hai kiện, vẻ ngạc nhiên và mừng như điện lập tức hiện trên mặt, cười ha hả.
- Ha ha, trời cũng giúp ta! Phong huynh, Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn của ngươi còn chưa luyện thành, ta đã đạt được hai kiện huyền khí cửu giai trước rồi! Ha ha, đi mòn gót sắt tìm không thấy, được đến lại không phí chút công phu.
Xa Húc Nghiêu ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng cực độ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai kiện binh khí trong tay Vũ.
Đường Kiếp cuống quít nói:
- Hai vị đại nhân, kiện Chu Tước Đao màu đỏ kia là binh khí của tại hạ, coi như lễ gặp mặt tặng cho hai vị đại nhân, chỉ cầu thả ta một con đường sống, ngày sau Tứ Cực Môn tất nhiên sẽ cảm tạ hai vị đại nhân!
Xa Húc Nghiêu lạnh giọng nói:
- Phong Ấp, tiểu tử Tứ Cực Môn này không giữ lại được, nếu hắn còn sống đi ra ngoài, đến lúc đó Tứ Cực Môn còn không đến tìm chúng ta gây phiền toái sao?
Sắc mặt Đường Kiếp thoáng cái trắng bệch, nói:
- Sẽ không đâu, ta thề với trời, nhất định sẽ không ôm hận chuyện hôm nay, kính xin hai vị đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Phong Ấp thở dài:
- Ta quả thực rất thưởng thức ngươi, như vậy đi, ta tha cho ngươi một mạng.
Đường Kiếp đại hỉ, phảng phất bắt được một căn cây cỏ cứu mạng, vội vàng thiên ân vạn tạ nói:
- Cảm ơn! Đa tạ Phong Ấp đại nhân khai ân! Chuyện hôm nay Đường Kiếp vĩnh viễn mang ơn, tuyệt sẽ không lấy oán trả ơn!
- Ân...
Phong Ấp nói:
- Những lời ngươi nói ta đều tin tưởng. Bất quá vì đảm bảo đạt được mục đích, ta muốn đánh tan thần trí và linh trí của ngươi.
- Cái..., cái gì?!
Lòng Đường Kiếp lập tức chìm xuống đáy cốc, phảng phất như vừa bị đùa giỡn, giận dữ hét:
- Phong Ấp, ngươi khinh người quá đáng!
Trong mắt Xa Húc Nghiêu hiện lên một tia khinh miệt, mỉa mai nói:
- Ngươi không nên không biết đủ, lưu thân thể ngươi còn sống đã rất cho ngươi mặt mũi rồi. Nếu không thì cũng giống như bọn họ, triệt để tan thành mây khói đi!
Khí thế trên người hắn theo đó triển khai, toàn bộ không gian đều ngưng tụ, tất cả mọi người dưới cổ lực lượng này đều giống như bị gông cùm xiềng xích, thoáng cái đều không thể nhúc nhích
Cửu Thiên Đế Khí, trấn áp tất cả!
Xa Húc Nghiêu từng bước một đi tới chỗ Vũ, trong mắt lộ ra kích động và hưng phấn, nói:
- Không hổ là một trong bảy đại thương hồi, đều là nhiều tiền đến ngốc a, loại tu vị rác rưởi này mà cũng phân cho huyền khí cửu giai!
Hắn chộp một chưởng tới, ở trên không trung ngưng ra một thủ chưởng màu vàng cực lớn gào thét xuống, chiếu rọi cả không gian một mảnh sáng trưng, thế không thể ngăn cản!
Dưới cổ áp lực cực lớn này, sắc mặt Vũ ngưng trọng dị thường, nhưng trong mắt tràn đầy lửa giận và chiến ý ngập trời, nhục thể của hắn vào thời khắc này bạo phát ra, kinh mạch màu đỏ như máu hiện ra dưới làn da, đối mặt Cửu Thiên Đế Khí, hắn cũng không cam chịu khuất phục!
- Hạo Thiên Kiếm Quyết -- thập nhất!
Kiếm khí kinh thiên nổ lên, trên Vĩ Quang Kiếm lóe ra kiếm quang nồng đậm, chém ra màu đen ở bốn phỉa, bổ tới thủ ấn to lớn kia.
Vũ tuy rằng chỉ có tu vị cấp bậc Võ Hoàng, nhưng dùng Vĩ Quang Kiếm toàn lực chém ra, uy lực thậm chí không dưới một chiêu của Võ Đế. Nhưng Cửu Thiên Đế Khí trấn áp tất cả, hơn nữa trong chiêu thức Xa Húc Nghiêu lại ẩn chứa quy tắc vô biên, kiếm thập nhất của Vũ vừa va chạm vào Đại Thủ Ấn, liền trực tiếp tan rã ra, sụp đổ.
Ầm ầm!
Đại Thủ Ấn chôn vùi kiếm quyết, trực tiếp trấn áp xuống, trong một phương không gian đều không thể chống lại!
Đồng tử Vũ đột nhiên co lại, bốn phía thân ảnh hiện ra từng chút chấn động, cưỡng ép dùng tinh thần lực phá vỡ không gian, hóa thành một đạo ảo ảnh biến mất tại chỗ.
- Tinh thần ba động thật mạnh!
ánh mắt Phong Ấp lộ ra vẻ khiếp sợ, loại tần suất ba động này hắn cũng không lập tức bắt được, giật mình nói:
- Xa Húc Nghiêu, ngươi phải cẩn thận đấy, tiểu tử này có chút cổ quái, có cần ta giúp đỡ không?
Vũ sau một khắc đã xuất hiện ở không gian phía trên Xa Húc Nghiêu, quát:
- Hạo Thiên Kiếm Quyết -- kiếm thập tam, tan vỡ!
Khí vận cửu giai cường đại tản ra, một kiếm uy lực kinh thiên, phá vỡ tầng tầng hắc ám, như thủy ngân tràn xuống, tung hoành Thiên Địa!
Xa Húc Nghiêu cũng cả kinh, nhưng rất nhanh lộ ra vẻ cười lạnh, nói:
- Phong Ấp, trò cười này không buồn cười đâu! Ta đối phó một gã Võ Hoàng, còn cần ngươi nhúng tay? Đứng ở bên xem là được rồi!
- Con sâu cái kiến nên có bộ dáng của con sâu cái kiến, nếu à ngươi cho rằng con sâu cái kiến cũng có thể cắn chết con voi, vậy ta liền triệt để phát uy, đánh cho ngươi hóa thành hạt bụi trong trời đất bao la này!
Gương mặt Xa Húc Nghiêu lạnh như băng, trong tay kim mang lập loè lộ ra hàn khí bức nhân, một đạo lực lượng kim sắc hiện ra trên lòng bàn tay, xoay quanh trên xuống, bộc phát ra khí tức kinh thiên.
- Đoạn Hồn Sát!
Hắn hét lớn một tiếng đánh tới chỗ kiếm quang kia, như là Liệt Nhật lên không, chiếu rọi tất cả!
Ngay khi hắn đánh ra một chiêu, mấy đạo nhân ảnh lập loè di động trong hào quang..., lộ ra xu thế vây kín Xa Húc Nghiêu vào trong, khí tức cường đại vọt lên cao, bỗng nhiên nhao nhao ra tay
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.