Chương trước
Chương sau
Tứ Quý Vực Giới quanh chung quanh Bất Lão Sơn cũng bắt đầu chậm rãi chuyển đổi, chỗ giao giới càng ngày càng mơ hồ, hoàn thành một thể, trong toàn bộ trận pháp hóa thành một mảnh mùa xuân, vạn vật sống lại, trăm hoa đua nở, tràn đầy ý vui, khiến tâm tình người cũng chậm rãi trở nên ấm áp hơn.
Bọn người Lý Vân Tiêu đang chạy vội trong Bất Lão Sơn tất cả đều bị loại biến hóa mùa xuân này làm chấn động không thôi, cảm nhận được biến hóa huyền bí vô cùng vô tận của quy tắc Thiên Địa, trong nội tâm sinh ra hướng tới vô hạn.
- Ta sinh ra nhai, mà võ đạo vô bờ...
Lý Vân Tiêu cảm thụ được biến hóa Thiên Địa, bắt đầu cảm khái.
Trong lòng tất cả mọi người khẽ động, sinh ra một cảm giác nhỏ bé.
Hừ!
Trương Thiệu Thiên khinh thường khinh miệt nói:
- Người tầm tuổi chúng ta, thành tựu Võ Đế, chấp chưởng thiên hạ, chỉ cầu thống kháoi! Cái gì có bờ không bờ, tất cả đều là nói nhảm!
- Chấp chưởng thiên hạ?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Theo ý của ngươi, thành tựu Võ Đế liền có thể chấp chưởng thiên hạ? Phải nên biết rằng Thiên Võ Giới không thiếu Võ Đế, nhưng thiên cổ đến nay, ai dám nói một mình chấp chưởng thiên hạ? Mấy năm trước, sợ rằng cũng chỉ có Diệp Nam Thiên là dám gánh cái xưng hô này, nhưng cuối cùng cũng không phải hóa thành tro bụi sao?
Trương Thiệu Thiên cũng trầm mặc, cảm nhận được vẻ mênh mông bao la bát ngát của Thiên Địa, mà bản thân lại cực kỳ nhỏ bé, giờ khắc này hắn thậm chí có chút lĩnh ngộ.
Hắn khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, một thoáng vừa rồi trên người đã xảy ra chút biến hóa nhỏ, nhưng biến hóa kia lại cực kỳ mỹ diệu, không giống với dung nhập Thiên Địa lúc tu luyện, mà giống như thăng hoa đến một loại cảnh giới cực cao, có thay đổi về chất.
- Vừa rồi đó là...
Hắn có chút không xác định, khó có thể kềm chế kích động trong lòng, càng thêm ảo não là hắn chỉ thoáng cái đã rời khỏi cảnh giới đó, chỉ cảm ngộ sơ qua một chút, dù vậy chỗ tốt đạt được cũng khó mà đánh giá.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ giật mình, hắn vạn phần xác định, vừa rồi Trương Thiệu Thiên dưới cơ duyên xảo hợp cảm ngộ Thiên Địa, thậm chí có dấu hiệu ngưng tụ Đế Khí.
Thành tựu Võ Đế, so sánh với tích lũy nguyên khí càng quan trọng hơn chính là cơ duyên.
Thiên phú của Trương Thiệu Thiên khiến Lý Vân Tiêu cũng thập phần giật mình, bất quá ngẫm lại cũng bình thường, ở Phệ Hồn Tộc có thể lăn lộn đến Võ Tôn cửu tinh còn không bị rút sạch hồn phách, có ai là bình thường đâu? Trong bảy đại thế lực siêu cấp, xác suất Võ Tôn cửu tinh có thể tiến giai Võ Đế cực kỳ cao.
Trương Thiệu Thiên cũng tựa hồ đoán được biến hóa trên người mình lúc trước là sao, cả người triệt để sợ ngây người, sau đó liền vô cùng hối hận và ảo não, đấm ngực dậm chân cơ hồ muốn hộc máu.
Người Thánh Hỏa Điện thì nguyên một đám nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, sau đó liền thấy hắn âm trầm như nước, không ngừng đấm ngực mình mà trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng hắn phát bệnh rồi.
- Ha ha, tiểu tử, không nên đau lòng nữa, dù sao cũng đã có khởi đầu.
Lý Vân Tiêu an ủi hắn, rất có phong phạm tiền bối.
Trương Thiệu Thiên càng tức giận đến thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi nổi giận nói:
- Mao đầu tiểu tử, ngươi biết cái gì! Ah ah! Ta sao lại ngu xuẩn vậy chứ, vậy mà lại không quý trọng! Ngươi có biết ta đã mất đi bao nhiêu cơ duyên không!
- Ha ha, còn cơ hội mà Hơn nữa ngươi đã thấy được một đường cơ duyên, tương lai tỷ lệ đột phá sẽ tăng nhiều.
Trương Thiệu Thiên sững sờ, sau đó trong nội tâm khẽ giật mình, biến hóa trên người mình lại bị tiểu tử này phát hiện. Hơn nữa vừa rồi cũng là từ lời hắn nói nên mình mới lĩnh ngộ. Lại nghĩ đến một loạt biểu hiện của Lý Vân Tiêu trước kia, hắn liền sinh lòng kiên kị, sắc mặt trở nên âm trầm bất định.
Sau đó, mọi người một đường không nói chuyện, rất nhanh bay vào trong Bất Lão Sơn.
Bên trong một mảnh xuân ý dạt dào, khắp nơi tràn ngập sinh cơ bừng bừng, mang đến cho người cảm giác thập phần dễ chịu.
Trương Thiệu Thiên nhịn không được hỏi:
- Sơn thể lớn như thế, phải làm sao mới có thể thu lấy huyền khí và mở ra kết giới đây?
Sau khi tiến vào núi mới phát hiện ở đây lớn hơn bên ngoài rất nhiều, bọn hắn đặt mình trong trong đó, cao thấp không thể thấy, chỉ có cây cối bừng bừng và hoa trên đỉnh núi, ngoại trừ linh khí cực kỳ nồng đậm ra, cũng chẳng có chỗ nào khác với ngọn núi bình thường cả, căn bản không biết làm sao.
Lý Vân Tiêu cười cười với hắn nói:
- Chúng ta không có cách nào không có nghĩa là người khác không có cách, xem thử một chút xem người khác đang làm gì đi, dù sao muốn phá Bất Lão Sơn này, chỉ có thể dựa vào cơ duyên, gấp cũng không được.
Diệp Phàm nói:
- Vân Tiêu đại ca, Bất Lão Sơn này lớn như thế, tiến vào trong đó chẳng khác nào con kiến, làm sao tìm ra được những người khác đây.
Hắn cũng có chút nóng vội, cũng không phải vì Bất Lão Sơn, mà là nóng vội về Nặc Á chi chu kia, từ sau khi tiến vào tứ quý kết giới này hắn liền xuất hiện cảm ứng như có như không, cũng không biết bọn Đường Kiếp sao rồi, có tìm được vị trí chưa nữa.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cái này phải dựa vào hai vị cao thủ Phệ Hồn Tộc, Phệ Hồn Tộc bọn hắn đối với sinh hồn rất là am hiểu, tìm kiếm rất dễ dàng, cho dù những người kia chết rồi bọn hắn cũng có cách tìm ra được hồn phách.
Lý Vân Tiêu nhìn qua hai người Trương Thiệu Thiên cười nói:
- Ta nói có đúng không?
Hai người trong lòng đều cả kinh, Lý Vân Tiêu nói chính là bí pháp bất truyền Tầm Hồn Thuật trong tộc bọn hắn.
Loại bí thuật này chỉ có cường giả ngoài Võ Tôn trong tông mới có tư cách tu tập, chính là một loại bí pháp cường đại dùng để tìm kiếm linh hồn cường đại ở chung quanh. Không chỉ tra được vị trí và độ mạnh yếu của sinh hồn, mà còn có thể xác định được vị trí và độ mạnh yếu của tử hồn. Loại bí pháp này cho dù ở trong Phệ Hồn Tộc cũng là việc cực kỳ bí mật, đệ tử bình thường căn bản không thể nào biết được.
- Tốt, nếu ngươi đã biết thuật này, vậy ta cũng không dấu diếm nữa. Bất quá ta nói lại lần nữa, nếu có thể bình yên ra khỏi đây, ngươi phải truyền thụ bí pháp cô đọng quy tắc kia cho ta!
Trương Thiệu Thiên lại một lần nữa thận trọng nhắc tới việc này, nháy mắt ngưng tụ Đế Khí vừa rồi, khiến hắn đối với việc tấn chức Võ Đế cực kỳ cuồng nhiệt và chờ mong, hiện giờ cho dù Nặc Á chi chu hiện ra trước mặt hắn hắn cũng không cưỡng chế được hấp dẫn từ việc tấn cấp Võ Đế nữa rồi.
- Ừ, yên tâm đi. Người đến cấp độ như chúng ta, đều là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ai nuốt lời sẽ sinh ra Tâm Ma, trở ngại việc tu hành sau này.
- Vậy tốt lắm!
Trương Thiệu Thiên nghe hắn nhắc đến Tâm Ma, sắc mặt liền trở nên âm trầm. Võ giả tu luyện, càng về sau càng quan trọng tâm tính, tâm không tạp niệm, nếu sinh ra Tâm Ma, trừ phi là người tâm tính cực câo, nếu không khó có thể ngăn cản, con đường tu luyện khó có thể tiến thêm được nữa. Dù là ai cũng sẽ không mang chuyện này ra đùa được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.