Chương trước
Chương sau
- Chu đội trưởng, dong binh đoàn Thập Tự ta mặc dù chỉ là tiểu nhân vật, nhưng cũng không cam chịu mặc người lăng nhục! Hoắc lão đến tột cùng phạm vào sai lầm gì? Vậy mà lại bị cô nương kia giết chết uất ức như vậy!
Một gã hán tử thân hình lẫm lẫm trầm giọng nói, một bên mặt hắn đã thối rữa, trong tay cầm chặt một thành thiết kiếm.
Hoắc lão chết đi kia chính là thành viên dong binh đoàn thập tự bọn hắn. Mặt khác còn có bảy tám người, nguyên đám đều đứng sau lưng đại hán kia, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ.
Chu Tường nhất thời nghẹn lời, cau chặt lông mày. Loại tiểu nhân vật như dong binh đoàn Thập Tự này nếu ngày thường nghi vấn hắn như vậy, hắn căn bản chẳng muốn phản ứng, nhưng hiện giờ có Triệu Vũ tác quái, hắn lại không thể không đáp, nhưng hắn lại không biết đáp thế nào.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười nói:
- Sai lầm của hắn chính là lớn lên quá hèn mọn bỉ ổi!
Hán tử kia giận tím mặt, quát:
- Ngươi là ai? Dong binh đoàn Thái Điểu các ngươi khinh người vậy sao?
- Ha ha!
Triệu Vũ cũng ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngạo nghễ nói:
- Dong binh đoàn Thái Điểu các ngươi quả nhiên tự cho mình lá bá chủ Khinh Ca Lâm Địa rồi, chẳng lẽ Hác Liên Thiểu Hoàng đã đột phá đã đến Vũ Đế? Cho rằng có thể đuổi tận giết tuyệt các thế lực chúng ta sao?
Chu Tường cũng thập phần đau đầu, Lý Vân Tiêu này quả nhiên giống đám Thuật Luyện Sư cổ hủ cuồng vọng tự đại kia như đúc, vừa nói như vậy tương đương với đắc tội với toàn bộ các thế lực rồi. Hắn sao lại xui xẻo như vậy, được an bài một thủ được như thế chứ!
Lý Vân Tiêu vẻ mặt khinh bỉ nhìn Chu Tường, nói:
- Đây là nơi nói nắm đấm, ngươi nói đạo lý với bọn họ làm gì? Ngươi có bản lĩnh dùng lý phục người, khiến bọn hắn lui về sao?
Chu Tường sững sờ, đúng vậy a, coi như mình có nói thế nào, cuối cùng còn không phải vẫn phải đánh sao, còn không phải xem nắm tay ai cứng hơn sao?
Coi như là Triệu Vũ và đám người dong binh đoàn Thập Tự, trong lòng cũng sửng sốt một chút, nhao nhao thầm nghĩ, thiếu niên này nói rất đúng ah, cho dù bọn hắn chiếm lý thì đã sao? Mình vốn là đến để bới móc, mượn cơ hội sinh sự, cho dù có lý, dưới nắm đấm cũng thành vô lý.
- Hừ, các ngươi hiểu rõ là tốt rồi! Mau thúc thủ chịu trói, ta còn có thể cho các ngươi một mạng. Đợi đến lúc thành tây tổ chức đoàn trưởng đại hội sẽ để mọi người đến công thẩm.
Triệu Vũ cũng lười nói mồn nữa, kéo dài càng lâu, đối với hắn cũng càng thêm bất lợi, hi vọng tranh thủ thời gian mau chóng giải quyết.
Kỳ thật khi mấy người Lý Vân Tiêu vừa tiến vào thành tây hắn cũng đã bắt đầu hành động. Mặc dù không có chuyện Hoắc lão cũng sẽ xuất hiện những chuyện khác. Tóm lại mục đích chính là bắt lấy nhân vật đầu não đội thứ tám của dong binh đoàn Thái Điểu.
Chu Tường nhỏ giọng giải thích nói:
- Đoàn trưởng đại hội là hội nghị tầng thứ tối cao ở thành tây, bình thường đều là do một phương trong Tam đại dong binh đoàn khởi xướng, triệu tập tất cả dong binh đoàn cùng tụ tập hội ý. Bình thường là vì chia cắt các loại lợi ích ở thành tây mới tổ chức.
Lý Vân Tiêu thập phần nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
- Ta cũng cần mở hội nghị loại này một lần. Dù sao ta vừa tiếp nhận chức đội trưởng đội thứ tám, cũng nên nói cho tất cả mọi người mới phải.
- Cái gì?
Triệu Vũ lộ ra vẻ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Ngươi, một gã Vũ Vương, đội trưởng đại đội thứ tám dong binh đoàn Thái Điểu?
Người còn lại đều lộ ra thần sắc không tin, ngoại trừ dong binh đoàn Bạo Vũ và dong binh đoàn Thập Tự ra, cũng có không ít đoàn đội nhỏ phụ thuộc dong binh đoàn Bạo Vũ, đại khái hơn mười tiểu thế lực, gần trăm người, tất cả đều giật mình không thôi.
Triệu Vũ đột nhiên co rút đồng tử, quát:
- Ta nhận ra ngươi rồi! Ngươi chính là thiếu niên thần bí cùng vào thành với Hải Lâm, giết ta mấy vị thống lĩnh dong binh đoàn Bạo Vũ ta đúng không?
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
- Một đường vào thành, ta đều không ra tay, con mắt nào của ngươi thấy ta giết người thế?
Triệu Vũ hừ lạnh nói:
- Bên cạnh ngươi có hai nữ nhân, ra tay ác độc, người này đoán chừng là người giết Hoắc lão a? Còn người nữa đâu? Còn có, Diệp Hâm có phải cũng bị các ngươi giết không?
Những người khác bị giết chẳng qua chỉ có tu vị Vũ Tông, chết cũng không có gì. Nhưng Diệp Hâm lại là Vũ Hoàng hàng thật giá thật, trong dong binh đoàn Bạo Vũ cũng là lực lượng nòng cốt, mỗi người đều cực kỳ trọng yếu.
Sau khi Diệp Hâm mất tích, động tĩnh mấy người Hải Lâm gây ra lúc vào thành đã sớm truyền đến bộ phận tình báo dong binh đoàn Bạo Vũ, đã tiến hành phân tích cẩn thận. Tất cả mọi người đều cho rằng, bọn người Hải Lâm tuyệt không thể nào dưới loại tình huống đó xuyên qua được thành đông, trừ phi có cao nhân âm thầm tương trợ.
Mà lúc đó trong thương đội, ngoại trừ ba người Lý Vân Tiêu ra, mỗi người đều là thành viên dong binh đoàn Thái Điểu, tất cả đều bị loại trừ. Mà thực lực Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường cũng đã được truyền lại, sau khi phân tích cẩn thận, nhân vật khả nghi cuối cùng, chỉ còn lại Lý Vân Tiêu chưa bao giờ thấy ra tay thôi.
Ngay từ đầu Triệu Vũ đã cảm thấy bộ dáng Lý Vân Tiêu có chút giống với lời đồn, nhưng tu vị Vũ Vương khiến hắn trực tiếp loại trừ đi. Giờ phút này nghe được hắn vậy mà đảm nhiệm chức đội trưởng đại đội thứ tám dong binh đoàn Thái Điểu, lúc này mới khiếp sợ, xác định thân phận đối phương!
Nếu không có nguyên nhân đặc thù, dong binh đoàn Thái Điểu tuyệt sẽ không để một thiếu niên chỉ là Vũ Vương tam tinh đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như đại đội trưởng!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thật sự là dong dài. Vô luận ta trả lời cái gì, ngươi cũng đều muốn ra tay bắt người. Nếu kết cục đã giống nhau, vậy thì đám các ngươi cũng quá rãnh rỗi đi. Người trẻ tuổi, nói chuyện phiếm hủy cả đời ah!
Triệu Vũ trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, cảm giác bị một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi giáo huấn cực kỳ mất mặt, tức giận nói:
- Nếu ngươi đã muốn trở thành tù nhân như vậy, ta sẽ thanh toàn ngươi! Vừa vặn hai nhân vật đầu não đại đội thứ tám đều ở đây, ta thu cùng lúc vậy!
Khí thế trên người hắn tản ra, duỗi hai tay ra, hai đạo nguyên khí xoay quanh trong bàn tay hắn, hình thành vòi rồng chi lực, vọt lên hơn 10m. Áo trắng bị thổi bay phất phới trên không trung, bốn phía hình thành từng đạo hào quang nguyên khí, bị hút vào trong hai đạo vòi rồng kia, khiến nó không ngừng lớn mạnh lên.
Chu Tường sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn từ trên người rút ra một thanh nhuyễn kiếm, run run như linh xà, tay trái đẩy Lý Vân Tiêu ra sau nói:
- Ngươi và Đinh tiểu thư đi mau! Tại ở lại cản hậu!
Võ giả bốn phía nhao nhao lấy ra vũ khí, bắt đầu cảnh giới.
Loại chiến đấu giữa cấp bậc Vũ Hoàng thế này, không phải bọn hắn có thể nhúng tay, nhiệm vụ của bọn hắn chính là tạo thành vòng vây, không cho bất kỳ ai chạy thoát cả.
Triệu Vũ sắc mặt càng trở nên âm lãnh, nhe răng cười nói:
- Chu Tường, không nên chống cự vô ích, nếu ta đã xuất thủ, các ngươi một người cũng đừng hòng trốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.