Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Xin lỗi miễn đi, về sau chú ý điểm ấy là được. Nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, nếu không Bạo Vũ dong binh đoàn sẽ có người tới.
- Đúng vậy!
Chu Lôi vội vàng đi ra hoà giải, dẫn dắt chủ đề, nói:
- Mọi người đi nhanh lên, rời khỏi thành đông mới an toàn.
Một đám người lập tức gia tốc chạy đi, nhưng trong nội tâm đã an tâm, có Hoắc Kiên ở đây, trên cơ bản là vấn đề không lớn. Tuy trong ba đại dong binh đoàn có không ít Vũ Tôn tồn tại, nhưng đám lão quái vật này ngày bình thường bế quan tu luyện, dong binh đoàn không tới thời điểm sinh tử tồn vong, bình thường rất khó gặp được.
Hoắc Kiên ngượng ngùng đi lên, thoáng xấu hổ nói ra:
- Vừa rồi Sở lão quái biến mất, có phải là do Van, Vân Tiêu đại sư làm không?
Hải Lâm cũng chấn động, nhìn qua Lý Vân Tiêu, thì ra không chỉ hắn có cảm giác này, Hoắc Kiên cũng phát giác được cái gì đó.
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, nói:
- Chính ngươi nghĩ đi.
Hắn lần này dứt khoát làm bộ dáng cao thâm mạt trắc, làm cho Hoắc Kiên cùng Hải Lâm sững sờ, sau đó cười khổ không thôi. Mặc dù có loại cảm giác này, nhưng nghĩ tới chênh lệch thực lực giữa hai người thì lắc đầu.
Rất nhanh, rất nhiều người Thái Điểu dong binh đoàn đã chạy tới tiếp ứng, trên đường đi không còn gặp chặn đường, đã chạy về thành bắc.
Hoắc Kiên cũng vụng trộm truyền âm, bất luận kẻ nào không được đùa giỡn Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường.
Đây không chỉ là tôn trọng Lý Vân Tiêu, hơn nữa cũng bởi vì trong suy nghĩ của người Thái Điểu dong binh đoàn, thực lực của hai cô nàng này có thể giết chết đa số thành viên của dong binh đoàn, đến lúc đó gây ra huyết án thì mọi người cũng không tốt vạch mặt.
Thành bắc to lớn không thua gì thành đông, cơ hồ cũng là thành trong thành, nhưng trạng thái bên trong không khác gì thành đông, trên đường người đi đường ngươi, người bán hàng rong, tên ăn mày, cơ hồ đều là võ giả nội liễm khí tức, hơn nữa thỉnh thoảng lộ ra hung quang, hiển nhiên không phải là người lương thiện.
Mọi người rất nhanh đi tới trước một kiến trúc cao cao, bên trong ầm ầm, lại có hài tử chạy tới chạy lui.
- Đến, đây chính là căn cứ của Thái Điểu dong binh đoàn chúng ta,
Chu Lôi quay đầu lại cười nói:
- Rốt cục về đến nhà! Cũng hoan nghênh Vân Tiêu đại sư cùng hai vị tiểu thư quang lâm Thái Điểu dong binh đoàn!
Một đám võ giả hoan hô lên, xe ngựa bắt đầu chạy vào trong.
Tuy Hải Lâm không thích khí tức cường đạo nơi này, nhưng vẫn rất ấm áp, hắn vội nói:
- Nhanh chuẩn bị gian phòng sạch sẽ nhất cho Vân Tiêu đại ca và hai vị tỷ tỷ.
Hoắc Kiên trả lời:
- Tốt, một gian hay mấy gian phòng?
Nói xong hắn cảm nhận được hai đạo sát khí lăng lệ, lập tức nhanh như chớp chạy đi, trong miệng vội hỏi:
- Hiểu, hiểu!
Hải Lâm cũng lau mồ hôi lạnh, nói:
- Vân Tiêu đại ca cùng hai vị tỷ tỷ một đường vất vả, nghỉ ngơi trước đi.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, thần thức của hắn đã sớm phóng ra ngoài, cả căn cứ Thái Điểu dong binh đoàn thế nào hắn hiểu rõ trong lòng bàn tay, trong đó đúng là có mấy khí tức cường đại ẩn nấp, không dám xâm nhập dò xét, sợ chính là cường giả Vũ Tôn.
Hắn được đưa tới một gian phòng, so sánh với các loại kết cấu thô cuồng của bên ngoài, trong gian phòng bố trí lịch sự và trang nhã.
Lý Vân Tiêu xem xét một phen, bắt đầu ngồi xuống, tâm thần thoáng cái tiến vào Giới Thần Bi.
Sở lão quái đã sớm bị đánh dễ bảo, toàn thân máu tươi đầm đìa, nằm trên mặt đất kêu rên không thôi, trên người còn có điện quang lập lòe.
- Ân? Thương thế kia...
Lý Vân Tiêu nhìn một chút, cười nói:
- Chẳng lẽ là Nhạc Cửu Lâm? Ha ha, hai người các ngươi đều là võ giả tu luyện lôi điện hiếm thấy, luận bàn một chút cũng được lợi rất nhiều a?
Sở lão quái nhìn thấy hắn, sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, sợ hãi rống to:
- Các ngươi rốt cuộc là người nào? Đây là nơi nào? Ta chính là người của Bạo Vũ dong binh đoàn, đoàn trưởng của ta là...
- Xem ra ngươi còn chưa ăn đòn đủ...
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
- Chờ ăn đòn đủ lại tìm ta.
Hắn vung tay lên, thân ảnh dần dần biến mất ở trước mặt hắn.
Đồng tử Sở lão quái đột nhiên co lại, vị trí Lý Vân Tiêu vừa đứng có một khối nham thạch xuất hiện, nó dần dần hòa tan ra, chậm rãi chồng chất lên, tạo thành một quái thú đá, hai mắt đen nhánh bắn ra tinh quang lập lòe, đi từng bước về phía hắn.
Linh hồn hiển ảnh của Lý Vân Tiêu biến mất trước mặt Hạ Đức Hưng, sau một khắc xuất hiện ở nơi khác, nơi này có hai nam tử vết thương chồng chất đang nằm, đúng là Cố Nguyệt Sinh cùng Tư Đồ Hoành.
Về phần vài tên thủ hạ khác đã tan thành mây khói rồi.
Tuy hai người vô cùng chật vật, nhưng tinh thần cũng không hỏng bét như vậy.
Cố Nguyệt Sinh cũng khôi phục lại, nhưng mà mắt trái của hắn đã sưng lên, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu trừ. Sắc mặt của hắn âm trầm như nước, nói:
- Ngươi đến cùng là người nào? Đây là nơi nào?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Vì sao người nào cũng hỏi vấn đề giống nhau thế? Những chuyện này ngươi không cần biết rõ, bởi vì trong thời gian ngắn ngươi không ra được. Nơi này linh khí còn mạnh hơn bên ngoài, đối với hai vị mà nói đây là nơi tốt.
- Ngươi đạt được Thái Cổ Thiên Mục từ nơi nào?
Cố Nguyệt Sinh biến sắc, vội vàng bụn mắt trái cảnh giác, nói:
- Ngươi mơ tưởng đánh chủ ý lên ánh mắt của ta.
- Ha ha, đúng là xem mình rất cao đấy.
Lý Vân Tiêu khinh thường nói:
- Vật đó là có người cưỡng ép cắm vào trong cơ thể ngươi, ngươi căn bản không cách nào dung hợp. Mỗi khi sử dụng một lần sẽ tạo thành tổn thương vĩnh cửu với thân thể, loại tổn thương này càng để lâu càng nhiều, đến cuối cùng tất nhiên sẽ lấy mạng của ngươi.
Sắc mặt Cố Nguyệt Sinh đại biến, hiển nhiên là đâm vào uy hiếp của hắn, nhưng vẫn cường chống nói:
- Hừ, nghĩ tới ta kỳ tài ngút trời, ngày sau tự nhiên sẽ tìm được biện pháp giải quyết!
Lý Vân Tiêu cười gật gật đầu, nói:
- Hy vọng ngươi tìm được biện pháp vẫn còn chưa chết. Ta hiểu rõ một thuật luyện sư thích nhất làm những trò này, mang một vài khí quan của con chó con mèo cấy ghép lên con người, lấy các chi của đại yêu thú hòa hợp một thân, cuối cùng vẫn thất bại. Ngươi không phải là đồ đệ của người nọ chứ?
Tinh thần Cố Nguyệt Sinh đại chấn, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nói:
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào?
Trong lòng Lý Vân Tiêu hiểu ra, nói:
- Hiểu rồi, thì ra hắn vẫn chưa chết. Vẫn còn làm những thứ nhàm chán này. Ta xem ra hắn cấy ghép Thái Cổ Thiên Mục cho ngươi, sợ rằng chỉ lấy ngươi làm vật thí nghiệm mà thôi.
Sắc mặt Cố Nguyệt Sinh tái nhợt, cộng thêm vẻ chán nản, hắn đột nhiên quát:
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, không để ý tới hắn, mà là chuyển nhìn Tư Đồ Hoành nói:
- Ngươi là người Khô Lâu dong binh đoàn a, tranh đấu cá nhân hay ân oán của các dong binh đoàn ta không muốn biết. Ta chỉ hỏi hai chuyện, một, vì sao muốn bắt Hải Lâm, Vũ tiên sinh trong lời của ngươi có muốn tinh luyện huyết mạch chi lực của hắn hay không? Hai, thái cổ chi địa đi vào thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.