Chương trước
Chương sau
Người Thái Điểu dong binh đoàn ngây ngốc nhìn qua, tuy trên đường đi cảm nhận được khí thế Đinh Linh Nhi bất phàm, nhưng thế nào cũng không ngờ vậy mà cường đại như vậy! Ngay cả hai thống lĩnh liên thủ cũng không làm gì được Hạ Đức Hưng, ở trong tay của nàng lại trốn tránh chật vật.
- Mau dừng tay, mọi người chuyện gì cũng từ từ!
Hạ Đức Hưng vội vàng hô:
- Tất cả mọi người là người quen trong Khinh Ca Lâm Địa, nước giếng không phạm nước sông, dù có chút xung đột cũng điểm tới là dừng, không cần dốc sức liều mạng như vậy!
Sắc mặt Đinh Linh Nhi âm hàn, hừ lạnh nói:
- Ta không phải dốc sức liều mạng, là muốn mạng của ngươi.
Bạch quang lóe lên trong tay của nàng, chấp tay hành lễ, hai bao tay tỏa ra khí vận cường đại, hào quang càng ngày càng thịnh giống nhau trong tay cầm mặt trời bỏ túi đâm vào mắt người ta.
Khí tức thai dương từ hào quang tỏa ra chung quanh, làm cho tất cả mọi người cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Hạ Đức Hưng hoảng hốt, vội vàng quay người bỏ chạy, nói:
- Gia không chơi với các ngươi!
Hắn cũng dứt khoát, bóng người lóe lên đã rót toàn bộ chân khí vào chân, thoáng cái đã chạy hơn vài chục thước.
- Muốn chạy trốn?
Đinh Linh Nhi cười lạnh một tiếng, hai chưởng kéo giãn ra, một băng gấm màu trắng hoành trong tay. Nàng làm thủ thế giương cung, một đạo hào quang bay ra ngoài, cả đầu đường thoáng cái bị hào quang bao phủ.
Nàng nói:
- Lưu Quang Tiễn!
Hạ Đức Hưng đang liều mạng chạy trốn, đột nhiên sau lưng hào quang vạn trượng, khí tức kinh khủng ép lông tơ của hắn dựng đứng lên, hoảng sợ quay đầu lại thì thấy cường quang chói mắt, ngoài ra cái gì cũng không thấy rõ ràng, trong mắt đau nhức, thân thể lại bị hào quang nuốt hết.
Ầm ầm!
Mũi tên thế đi không giảm, bắn xuyên qua con đường cái, con đường đá xanh chắc chắn cũng bị nhắc lên, hóa thành bụi phấn trên không trung.
Cả đường cái lập tức an tĩnh lại, không còn người Bạo Vũ dong binh đoàn nào còn sống, còn có những người không liên qua đi qua, tất cả đều mở to mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.
Đinh Linh Nhi lạnh lùng nhìn qua Chu Lôi đang ngây ngốc, lạnh giọng nói:
- Nếu như ngươi miệng tiện nói lung tung, kết quả cũng như thế này.
Chu Lôi run lên, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
- Nhanh chóng tiến lên!
Hắn giựt mình tỉnh lại, vội vàng quát.
Hiện tại Bạo Vũ dong binh đoàn đã bị toàn diệt, chuyện đã náo lớn, nếu không đi nhanh thì tới phiên bên mình sẽ bị diệt.
- Hừ, thật lớn mật! Các ngươi còn tưởng rằng có thể rời khỏi sao?
- Thái Điểu xem ra lần này tìm được một người mạnh mẽ rồi, không chỉ tuyệt sắc, thực lực có thể diệt sát Hạ Đức Hưng!
- Bây giờ còn có tâm tư sưu tầm mỹ nữ, nghe nói Hác Liên Thiếu Hoàng trùng kích Vũ Đế thất bại đã thân vẫn, không biết là thật hay giả?
Người trên đường nghị luận với nhau, đột nhiên trên đường xuất hiện sương mù, dần dần nồng đậm, ánh mắt khó nhìn thấu. Chỉ loáng thoáng có ba đạo thân ảnh không ngừng chớp động trong đó.
Lý Vân Tiêu nghe câu nói cuối cùng, trong nội tâm đột nhiên chấn động, trong mắt bắn ra hào quang.
- Không tốt, là Liệt gia tam huynh đệ!
Chu Lôi biến sắc, lập tức khó nhìn. Người Thái Điểu dong binh đoàn sắc mặt xám trắng, biểu lộ tuyệt vọng.
- Hừ, đã nhận ra là huynh đệ chúng ta, còn không bó tay chịu chết?
- Chết? Trước toàn bộ quỳ một bên cho ta, chờ ta trước giết Hải Lâm lại xử trí bọn chúng.
- Hắc, còn có hai nữ nhân kia. Trước cho ba huynh đệ chúng ta dùng vài ngày, sau khi ba huynh đệ chúng ta thoải mái thì đi giao cho Hác Liên Thiếu Hoàng dùng. Ha ha ha.
XÍU...UU!!
Đột nhiên một đạo tiếng xé gió vang lên, mọi người chỉ thấy dường như có một đạo quang, tiếng cười lớn dừng lại.
Tiếng xé gió lao tới rất nhanh, chỉ thấy Lạc Vân Thường vẻ mặt lạnh như băng, một vệt thể màu xanh lá dính trong tay, dường như còn có thể hoạt động.
- Tam đệ! Tam đệ!
Đột nhiên trong sương mù truyền ra tiếng la hoảng của đám Liệt gia huynh đệ, sương mù cũng dần dần tản ra.
Chỉ thấy một tên nam tử trong đó bụm yết hầu, bên trong có máu tươi chảy ra, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, phẫn nộ cùng không cam lòng.
Nhưng mặc cho hắn không cam lòng như thế nào, đồng tử cũng là bắt đầu dần dần tan rả, cả thân thể xụi lơ.
Ti!
Lần này không chỉ người Thái Điểu dong binh đoàn, những người chung quanh đều hít khí lạnh, cả đám cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Liệt gia huynh đệ là cường giả Vũ Tông đỉnh phong nổi danh, tam đệ yếu nhất cũng là bát tinh Vũ Tông, vậy mà chết đi không một tiếng động, thậm chí nguyên nhân chết cũng không rõ.
Tuy Khinh Ca Lâm Địa mỗi ngày đều có người chết, nhưng cũng không phải là chết uất ức kiểu này.
Chu Lôi cũng ngốc trệ, hai nữ nhân này là ai mà mạnh như thế, một so vớ một còn biến thái hơn!
Hắn vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, thầm nghĩ tiểu tử này tuổi không lớn, thậm chí còn không có cường tráng hơn mình, hương vị nam nhân cũng chưa nhiều, tại sao có thể có hồng nhan tri kỷ lợi hại như thế. Chính mình lớn lên đẹp trai như vậy, khí phách uy mãnh như vậy, vì sao không có một nữ nhân nào chứ?
Vào lúc này nội tâm kinh hãi của hắn từ từ biến thành uể oải, cảm thán ông trời bất công. Nhưng rất nhanh đã bị tiếng rống giận của Liệt gia tam huynh đệ làm tỉnh lại.
- Giết huynh đệ của ta, các ngươi đáng chết ah!
Hai tên nam tử còn lại sắc mặt đỏ bừng. Ba người từ nhỏ cùng lớn bên nhau, cùng nhau luyện võ, cùng đi tán gái, bây giờ tam đệ bỏ mạng tại chỗ, trong lúc nhất thời làm thế nào cũng không cho rằng đây là sự thật.
Ánh mắt Lạc Vân Thường lạnh như băng, nàng nhìn lướt qua bốn phía, lạnh lùng nói:
- Ta không quản các ngươi là Khinh Ca Lâm Địa hay ở đâu, còn lấy ta và Linh Nhi muội muội ra khinh thường, tất cả phải chết!
Người bốn phía biến sắc, hoảng sợ câm miệng, sợ mình nói sai cái gì.
Tên nam tử lông bờm càng hoảng sợ biến sắc, toàn thân huyết nhục mơ hồ lẫn vào trong đám người, không dám xuất hiện.
Lão đại Liệt Diễm tròng mắt muốn nứt ra, nhưng vẫn cưỡng ép khắc chế lửa giận của mình, dù sao lão tam chết quá không minh bạch. Ba người bọn họ có thể ở Khinh Ca Lâm Địa lăn lộn tới địa vị trước mắt chắc chắn không đơn giản, bằng vào vũ lực thì cho dù là Vũ Tông đỉnh phong thì cũng chết từ lâu chẳng ai biết tới.
- Trên tay ngươi là vật gì?
Lão đại Liệt Diễm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng nhìn tiểu yêu màu xanh, nó không ngừng hoạt động trên tay Lạc Vân Thường.
Tiểu yêu màu xanh chính là cấp bậc Vũ Tông, tuy lực công kích không được, nhưng tốc độ nhanh kinh người. Lúc trước ngay cả Chu Tử Nguyên cũng chỉ có thể trốn chạy để khỏi chết. Hơn nữa yết hầu là bộ phận yếu nhất trên thân thể, lão tam khinh thường nên bị mất mạng tại chỗ.
Lạc Vân Thường đặt tay phải ra sau lưng, lại quay vào trong xe ngựa ngồi, không rãnh mà để ý.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Liệt Diễm liên tiếp nói ra ba chữ "Tốt", chậm rãi đặt thi thể lão tam qua một bên, nhìn qua người Thái Điểu dong binh đoàn, trên mặt đầy dữ tợn.
Lão nhị Liệt Phong càng đi phía sau, chậm rãi rút huyền binh ra, bỏ niêm phong ra, sát khí tỏa ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.