Chương trước
Chương sau
Ánh mắt đục ngầu của hắn tỏa sáng, sáng như ánh sao quỷ dị, tất cả mọi người lập tức tâm thần chấn động, đáy lòng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Cửu Thiên Vũ Đế, chỉ một ánh mắt đã làm mấy vạn người như lâm vào hầm băng, toàn thân rét run.
Ngay cảTề Phong mấy vị Vũ Tôn sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
- Đi ra sao? Ha ha.
Lão giả kia duỗi người, cười ha ha mấy tiếng, vẻ mặt cười quỷ dị, nhìn qua phía dưới nói:
- Các ngươi ai là Lý Vân Tiêu? Lại dám diệt phân bộ của ta, giết môn nhân ta. Nhanh chóng đi ra tìm cái chết.
Dưới một tiếng của hắn không ai dám nói chuyện, tất cả đều khẩn trương nhìn quanh.
Tinh Túc lão quái híp mắt, bao quát những con sâu cái kiến phía dưới, ung dung nói:
- Như thế nào, không ai dám thừa nhận? Những con sâu cái kiến nam vực các ngươi, không có người nào đi ra gánh trách nhiệm, ta không ngại diệt toàn bộ các ngươi.
- Ti! Cái gì?
Những người phía dưới vô cùng giật mình, vậy mà mở miệng muốn tiêu diệt mọi người? Đây cũng quá bá đạo rồi, quá ác độc a! Thành Viêm Vũ này có bao nhiêu người vô tội?
Sắc mặt đám người Tề Phong đại biến.
Tinh Túc lão quái càn rỡ như thế, căn bản không có đặt những người bọn họ vào mắt, đây là một chút mặt mũi cũng không cho.
Nhưng người ta là cửu tinh Vũ Đế, không cho ngươi mặt mũi thì ngươi có thể làm gì?
Một ít trưởng lão Tụ Thiên Tông nhịn không được nói:
- Lý Vân Tiêu thật sự là kẻ hèn nhát, đã dám làm, bây giờ lại không dám đứng ra, sẽ không sợ liên lụy mọi người sao?
- Đúng vậy a, tông chủ, ta đề nghị nên bắt hắn ra. Miễn cho Tinh Túc lão quái giết người lung tung.
Tề Phong nhìn qua hai người này, trong con ngươi hiện lên một tia nộ khí, lạnh lùng nói:
- Lui ra, dám làm ta mất mặt lần nữa, trực tiếp phế hai người các ngươi!
Hai người kia biến sắc, cảm nhận được sát khí trong mắt Tề Phong thì hoảng sợ co cổ lại, không dám nói nữa.
Lúc này giọng Lý Vân Tiêu vang lên trong phủ thành chủ, nói:
- Ngươi hung hăng càn quấy cái gì chứ? Lão tử nhìn thấy cái mặt mo của ngươi thì cảm thấy phiền rồi, muốn tìm bản thiếu gia, chính mình quỳ xuống liềm giày cho ta đi!
Ti!
Người toàn thân hít khí lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Kể cả người Tinh Túc Tông trên chiến xa cũng hoảng sợ, cơ hồ hoài nghi mình nghe sai, cả mặt đất và bầu trời im lặng, tất cả mọi người cảm thấy rét run.
Tinh Túc lão quái ngồi trên ghế lơ lửng, triệt để ngây ngốc...
Qua một hồi mới kịp phản ứng, cái mặt mo run run rẩy rẩy, dần dần trở nên đỏ bừng.
Theo dự tính vốn có của hắn, đối phương hoặc là sợ tới mức quỳ xuống thè lưỡi ra liếm giày, cầu xin tha thứ, hoặc là cứng rắn cốt khí bị chính mình tra tấn cực kỳ bi thảm lập uy, cuối cùng lại giết chết. Không thể ngờ vừa tới đã liều lĩnh nhục mạ mình.
Bao nhiêu năm qua hắn chưa bị người ta mắng qua rồi? Hắn đã nhớ không rõ, chỉ cảm thấy máu trong người dâng lên não, cơ hồ muốn nổ tung!
- Chết, chết, chết, chết ah!
Tinh Túc lão quái hét lớn một tiếng, nắm đấm của hắn có ánh sáng bộc phát, đột nhiên khuyếch tán trên bầu trời, uy áp phô thiên cái địa áp xuống, chiếu rọi bầu trời như ban ngày.
- Đây cũng là Vũ Đế chi uy sao? Đây là cửu thiên ý cảnh sao?
Tất cả mọi người dưới ánh sáng này dường như cảm nhận được cảnh tượng tận thế, tất cả toàn thân lạnh như băng, thân thể không ngừng run rẩy.
Cực quang bắn ra hào quang chói mắt đánh thẳng vào thành Viêm Vũ vị trí Lý Vân Tiêu, thế không thể ngăn cản!
Trong phủ thành chủ, Lý Vân Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Tản ra!
Hắn phóng lên trời, vậy mà đón lấy đạo cực quang kia.
- Vân thiếu!
Lạc Vân Thường quá sợ hãi, hoảng sợ muốn đuổi theo, lại bị Đinh Linh Nhi bắt lấy.
Toàn thân Đinh Linh Nhi trắng bệch, cắn môi nói:
- Tin tưởng hắn!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chỉ thấy thân ảnh gầy yếu kia lao tới đạo quang mang kia, tại dưới ánh sáng chiếu rọi tùy thời sẽ tan thành mây khói.
- Để cho ta biết một chút quyền của ngươi mạnh bao nhiêu.
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hai tay nhanh chóng niết bí quyết, trong mắt đầy ngưng trọng.
- Nhìn xem ngươi có thể phá bao nhiêu đạo phòng ngự của ta, Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận, ngưng cho ta.
Oanh!
Vạn đạo kim mang ngưng tụ thành hình kiếm trước mặt hắn, nhìn như uy lực vô cùng, nhưng đảo mắt đã bị hào quang đánh tan, biến mất vô tung.
Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc, quát:
- Đạo thứ hai -- Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận, tụ!
Hắn đánh ấn quyết ra, trên không cả thành Viêm Vũ bắn ra hào quang bảy màu, không ngừng mở rộng ra.
Pháp quyết trong tay Lý Vân Tiêu thi triển cực nhanh, mang theo từng đạo tàn ảnh. Hào quang bảy màu nhanh chóng phóng thẳng về phía hắn, hình thành từng phòng ngự bảy màu, tầng tầng điệp gia, tiếp tục mở rộng ra.
Bản chính Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận chính là hộ sơn đại trận, nếu như do cao thủ Vũ Đế chủ trì trận pháp, vạn quân khó phá. Lý Vân Tiêu thi triển ra có hại chịu thiệt là do tu vị bản thân hắn thôi.
Ầm ầm!
Bảy đạo hào quang hình thành cột sáng ngăn cản ánh sáng kia cực ngắn rồi nghiền nát, trên không trung có đủ loại hào quang bắn ra ngoài.
- Đạo thứ ba -- Kiếm Quyết Trảm Yêu!
Hắn lăng không mà đứng, trong tay không có kiếm, một đạo kiếm quang hình rồng bao phủ sau lưng hắn, vờn quanh thân thể, dưới thủ hắn của hắn hóa thành kiếm khí, dường như muốn chém trời xanh.
Oanh!
Hào quang đánh qua, giao nhau với kiếm khí, kiếm quang bi đánh thành hào quang đầy trời, Long ảnh lập tức tiêu tán, cực quang thế đi không giảm.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, trong mi tâm bắn ra một đạo kim quang, lần nữa quát:
- Đạo thứ tư -- Hoàng Triêu Chung, trấn!
Keng!
Tiếng chuông từ viễn cổ vang vọng trong không trung, tiếng chung vang lên, không khí sinh ra nhiều tầng gợn sóng.
Oanh!
Hào quang thế đi không giảm, phá tan tầng tầng âm luật, hào quang đang không ngừng giảm bớt nhưng vẫn vô cùng bá đạo, đánh bầu trời thành răng cưa.
Keng!
Hoàng Triêu Chung rung mạnh, tiếng chuong phong cách cổ xưa vang elne, chấn động trong lòng mọi người, toàn bộ tâm thần bị hao tổn. Mấy vạn người chung quanh đều hoảng sợ không thôi, rất nhiều người khóe miệng chảy máu.
Hoàng Triêu Chung dưới một kích của hào quang kia đã ảm đạm, nhanh chóng thu nhỏ lại bay vào mi tâm Lý Vân Tiêu.
- Đạo thứ năm -- hỏa chi vực giới, mở cho ta!
Hai tay của hắn làm ra tư thái bay lượn, bóng dáng một con phượng hoàng đang ngủ đông ẩn hiện trên trời cao, thế giới chi lực phá thể mà ra, kéo dài ra không trung thành Viêm Vũ, chiếu rọi mặt đất đỏ rực.
Ầm ầm!
Cực quang đánh tan Hoàng Triêu Chung thì thu nhỏ đi rất nhiều, lần nữa tiến vào trong hỏa chi vực giới sau đó sinh ra âm thanh nổ vang, phảng giống như muốn phá vỡ đại địa.
- Đạo thứ sáu -- đại địa chi vận luật, địa chi vực giới, mở ra!
Thời điểm còn chưa xuyên qua hỏa chi vực giới, một loại vận ý phong cách cổ xưa tỏa ra trên người Lý Vân Tiêu, đại địa vực giới chưa mở ra hoàn toàn cũng bị hắn thi triển.
Vào thời khắc này, hắn rốt cuộc không cần giữ át chủ bài gì nữa. Nếu không tiếp được một quyền này, hắn chắc chắn phải chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.