Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu không có lạc quan như vậy, giận dữ nói:
- Hy vọng đi.
Hắn dùng tay điểm vào Thiên Linh Hoàn, nó lập tức hóa thành cái vòng nhỏ bị hắn bỏ vào trong túi, nói:
- Thứ này dùng không tệ, đưa cho ta đi. Dù sao ngươi đã có Hoang Thần Minh Nguyệt Thương.
Hắn nói xong đã hóa thành hào quang chạy đi.
La Thanh Vân giận tím mặt, giãy dụa đứng lên, trường thương đâm tới trước, giận dữ hét:
- Súc sinh! Ta giết ngươi!
Nhưng Lý Vân Tiêu đã sớm biến mất trong nội điện, nhìn không thấy bóng dáng.
Phốc!
Thiên Linh Hoàn chính là chí bảo của hắn, hiện tại bị đoạt, tức giận công tâm, lại phun ra một ngụm máu.
Hắn thoáng ổn định tâm thần, trong mắt hiệ ra thần sắc oán hận, lúc này mới thu hồi trường thương lao ra khỏi nội điện, phá nước mà đi.
Cả nội điện trống trải, vách tường cũng hủy hoại không còn, không bao lâu thì nó lún xuống. Trên mặt đất càng có khe hở cực lớn, tường đổ vách xiêu rơi xuống.
Cả đại điện bị hủy hoại, phòng ngự bên trong Tu Di Thần Cung dường như cũng tản ra, rất nhiều nước biển chảy vào bên trong, lập tức bao phủ toàn bộ thần điện vào trong. Mà nội điện khe hở càng nhiều, không ngừng cắn nuốt nước biển bốn phía, hình thành vòng xoáy khổng lồ dưới đáy biển.
Vào lúc này trên mặt biển có rất nhiều thi thể, tất cả đều là những kẻ bị Yêu Long lúc thoát khốn đánh chết.
Một bóng người không biết mệt mỏi vớt thi thể, toàn thân sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng trên mặt hắn đầy kích động, nhìn kỹ lại thì người này chỉ còn một cánh tay.
Người này chính là Lý Dật Lôi Phong thương hội phái đến tìm kiếm Lăng Tiêu Bảo Điện, tại thành Viêm Vũ mượn một chiêu của Thủy Lạc Yên đánh bay Lý Vân Tiêu thì tiến vào Tu Di Sơn đầu tiên. Nếu không bị Lý Vân Tiêu nhìn thấy thì hắn làm sao được phép vào đây.
Chờ hắn tìm được Lăng Tiêu Bảo Điện thì tất cả đều là xác chết trôi nổi. Nhưng làm cho hắn mừng rỡ không thôi là, những thi thể này vẫn còn nhẫn trữ vật, dưới sự kích động đã vớt gần trăm cái nhẫn.
Những người chết này không ai không phải tinh anh của các phái, trong nhẫn của mỗi người giá trị to lớn.
- Ha ha, lần này thực phát đạt!
Ánh mắt Lý Dật trở nên âm lãnh, căm hận nói:
- Có rất nhiều tài nguyên này, ta rất nhanh có thể trùng kích cảnh giới rất cao! Lý Vân Tiêu, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
- Ân? Đây là cái gì?
Hắn đột nhiên nhìn thấy trên thi thể một người có kim quang sáng lạn.
Dĩ nhiên là một mặt lệnh bài!
Phía trên có vài nét bút đơn giản và đồ án tử thần, tuy bút họa đơn điệu nhưng lại làm cho người ta khiếp sợ.
- Tử thần lệnh bài!
Lý Dật quá sợ hãi, hoảng sợ thiếu chút nữa rời tay ném đi. Hai tay của hắn run rẩy một lúc, trong giây lát cuồng hỉ, kích động sắc mặt ửng hồng, nói:
- Tử thần lệnh bài! Ha ha, dĩ nhiên là tử thần lệnh bài!
Rầm Ào Ào!
Nước biển bốn phía khởi động, bắt đầu thì xoay tròn thật chậm sau đó biến thành nhanh. Phần còn lại của chân tay cụt trên biển tán loạn.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Dật kinh hãi, dưới đáy biển hình thành vòng xoáy to lớn, cảnh tượng này rung động quá lớn, vậy mà đã tới bên cạnh hắn, chấn nhiếp hắn ngây ngốc tại chỗ, toàn thân lạnh như băng.
Oanh!
Vòng xoáy linh khí trực tiếp bao lại, cuốn Lý Dật sắc mặt tái nhợt vào trong, hắn giãy dụa trong vòng xoáy vài cái, hoàn toàn tốn công vô ích, hắn không thể kêu to cái nào liền bị cuốn vào trong tâm vòng xoáy.
Vòng xoáy thôn phệ cả linh khí chi hải thì không có dấu hiệu dừng lại, đang không ngừng mở rộng, cắn nuốt tất cả, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
...
Tại thành Viêm Vũ.
Một đám cường giả hội tụ trên hư không, hợp lực trấn áp Thái Âm Bảo Kính.
Thiếu khuyết Lý Vân Tiêu cầm giữ trận pháp, linh tính Thái Âm Bảo Kính làm sao là đối thủ của đám cường giả Vũ Hoàng, rất nhanh đã bị trấn áp.
Lưu Côn cùng Trương Cao hai vị trận pháp đại sư không ngừng đánh ra các loại pháp quyết trên mặt kính, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Hai vị đại sư, như thế nào?
Mấy ngày qua đi, dường như không có hiệu quả gì cả. Người liên can thì chờ không kiên nhẫn. Đồ Lỗi nhịn không được mở miệng hỏi.
Lưu Côn lau mồ hôi lạnh, hai mắt có chút thất thần, nói:
- Cấm chế trên Thái Âm Bảo Kính chúng ta thử rất nhiều biện pháp đều không thể phá vỡ. Hiện tại tuy cưỡng ép trấn áp, nhưng nếu Lý Vân Tiêu trở về, vô cùng có khả năng đột phá trấn áp, phát huy Cửu Cung Vô Trần Trận trở lại.
- Thời gian lâu như thế mà không thể làm được gì cả!
Hoàng Tiểu Long nghe xong, lửa giận xuất hiện, mặc dù đối mặt hai vị trận pháp đại sư, cũng xông tới, nói:
- Hai vị nghiên cứu trận pháp nhiều năm, vậy mà kém một thiếu niên mười mấy tuổi?
Lưu Côn cùng Trương Cao sắc mặt đại biến, xấu hổ cúi đầu xuống. Nếu như người bình thường xông tới nơi với bọn họ như vậy, đây tuyệt đối là chuyện trở mặt tại chỗ. Nhưng hiện tại sự thật bày ở trước mắt, hai người chỉ xấu hổ không dám gặp người.
Phương Đức cũng hiểu chuyện này quá hoang đường, trầm giọng nói:
- Như vậy còn có biện pháp nào hay không, nếu không bọn họ từ trong Tu Di Sơn đi ra còn phải bị Lý Vân Tiêu quản chế, mặt mũi của chúng ta biết giấu ở nơi nào?
Lưu Côn lúc này mới nghiêm nghị nói:
- Hiện tại chỉ còn một biện pháp, cưỡng ép phá vỡ Cửu Cung Vô Trần Trận, đánh nát Thái Âm Bảo Kính này.
Phương Đức gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt, hiện tại bảo vật này đã bị chúng ta trấn áp. Tất cả mọi người có thể phát huy toàn lực, liên thủ một kích đánh nát nó đi, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tất cả mọi người nhất trí đồng ý, liên thủ hơn mười tên cường giả Vũ Hoàng đánh ra một kích, cường đại tới mức hủy thiên diệt địa. Không trung không ngừng truyền ra âm thanh "Ầm ầm" liên tục không dứt.
Rốt cục thời gian uống cạn chung trà, Thái Âm Bảo Kính rên rĩ, một đạo quang mang phóng lên trời, triệt để chôn vùi trong hào quang, hóa thành bụi bậm.
- Rốt cục phá vỡ! Chờ tiểu tử kia đi ra, chúng ta sẽ cho hắn đẹp mặt.
Chiến Lang Thần Miếu Vũ Hoàng áo tím sắc mặt ngoan lệ.
Sắc mặt Phương Đức ngượng ngùng, thầm nghĩ Lý Vân Tiêu này phiền toái tới nơi rồi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua lối vào Tu Di Sơn, đột nhiên nhíu mày nói:
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao ta cảm thấy lối vào có biến, có từng hồi chấn động truyền tới.
- Không thể nào, Tu Di Sơn hoàn toàn ở hai không gian khác với Thiên vũ Giới chúng ta, làm sao có thể có chấn động truyền tới, nếu không chỗ chúng ta cũng phải sinh ra chấn động mới đúng. Nhất định là vừa rồi mọi người liên thủ một kích dư âm ảnh hưởng còn chưa tiêu tán.
Đồ Lỗi chậm rãi nói ra.
- Chắc là như thế!
Tất cả mọi người đồng ý nói.
Phương Đức cảm giác, cảm thấy nội tâm có cảm giác không đúng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào Tu Di Sơn một hồi, cảm giác này càng ngày càng mạnh.
- Không đúng! Ta cảm thấy là trong Tu Di Sơn có vấn đề!
Đột nhiên Hoàng Tiểu Long mở miệng nói, hắn cũng cảm nhận được chấn động này, thân thể trở nên khẩn trương lên, khó có thể tin nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chấn động lớn như thế, trong Tu Di Sơn đã xảy ra chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.