Chu Tử Nguyên bị ánh mắt của hắn quét qua, lập tức có cảm giác mát lạnh sinh ra trong lòng. Hắn vội vàng lắc đầu, quát:
- Mơ tưởng làm loạn tâm thần của ta, ngươi tất nhiên đã tu luyện qua tinh thần công kích!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi muốn sao?
Chu Tử Nguyên quát:
- Đem Thất Túc Đạo Quả và Thạch Chi Tâm giao ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thất Túc Đạo Quả ở trên người của ta, Thạch Chi Tâm cũng ở đây, ngươi cứ tự mình tới lấy.
Chu Tử Nguyên hơi cau mày, nói:
- Ngươi tâm cơ quá nặng, quỷ kế đa đoan, thạch thú cũng là do ngươi dẫn tới. Ngươi lại buông Thất Túc Đạo Quả ra, sau đó đi về phía bắc không cho phép quay về.
Lý Vân Tiêu mỉa mai nói:
- Ta tâm cơ sâu? Vừa rồi lúc mọi người chiến đấu liều chết, tiểu tử ngươi chạy đi đâu? Nếu như có Hạo Thiên Kính của ngươi định trụ một phương không gian này, chiêu cuối cùng của thạch thú sẽ giảm uy lực hơn phân nửa, cũng sẽ không làm gì được mọi người, mọi người hiện tại bị thương và chết đi, mà ngươi cái gì cũng không có.
Chu Tử Nguyên đỏ mặt lên, giải thích:
- Đó là bởi vì thân thể của ta nhanh hơn tay, lúc này mới bị thương ít hơn. Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Nhanh buông Thất Túc Đạo Quả và rời đi!
Lý Vân Tiêu khinh thị nhìn hắn một cái, xùy cười một tiếng, tiếp tục thò tay cầm Thạch Chi Tâm trong tay, hồng quang lóe lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805620/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.