Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn, cau mày nói:
- Chưa đủ!"
- À? Nhiều như vậy còn chưa đủ?
Vương Cường mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt thấy thạch thú càng ngày càng gần, hắn nói ra.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nếu ngươi là võ giả bình thường, đương nhiên đủ. Nhưng ngươi là con của môn chủ Thiên Châu Môn, chút tiền ấy làm sao đủ! Như vậy đi, ngươi viết phiếu nợ cho ta, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ đi Thiên Châu Môn đòi.
Hắn thực lấy ra một tờ giấy ra, "Xoát xoát" vài cái đã viết xong, đưa cho Vương Cường ký tên vào.
Vương Cường định nhãn xem xét, há to mồm, run rẩy không ngừng nói:
- Một tỷ trung phẩm nguyên thạch?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ha ha, giá trị của ngươi như thế. Đừng xem bản thân quá cao.
Hai mắt Vương Cường tối sầm, trực tiếp nhắm mắt lại cắn nát tay ấn vào giấy. Dù sao sau khi rời khỏi đây hắn cũng sẽ tránh về Thiên Châu Môn, nếu như hắn có bản lĩnh, chính mình đi đòi. Hắn còn không tin Lý Vân Tiêu dám lên Thiên Châu Môn đòi hỏi số tiền kia.
- Ừ, không tệ!
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm thu giấy nợ lại, lúc này mới thoả mãn nói:
- Đều đứng trong trận pháp đi.
Ba người lập tức đứng trong trận pháp, Lý Vân Tiêu không chút hoang mang đánh ra mấy đạo pháp quyết. Trận pháp dưới chân khởi động, một đạo quang mang bao lấy mọi người, chiến xa dùng tốc độ cực nhanh lao đi, bỏ chạy ra xa xa.
Thời điểm thân ảnh ba người biến mất trên chiến xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805614/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.