Ọe! Ọe! Ọe!
Không ít mọi người không nhịn được nửa nôn mửa kịch liệt.
Những nữ đệ tử gương mặt đỏ bừng ướt át.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ba người ở xa xa, cảm thấy bụng và ngực đang buồn bực sắp nôn, sắc mặt trắng bệch, vội vàng vung tay lên, một đạo linh quyết bay ra ngoài.
Ba người này từ trên không trung rơi xuống, mất đi binh khí và quần áo trên người, tất cả đều bị chấn động thổ huyết, thần trí lúc này cũng tỉnh táo lại.
Ọe!
Ba người này sau khi thanh tỉnh, chuyện đầu tiên làm chính là nôn mửa kịch liệt hơn bất cứ người nào khác. Sau đó vội vàng cầm quần áo mặc vào, thân thể run rẩy run rẩy không ngừng, bọn họ nhìn qua lẫn nhau, lập tức lại quay đầu đi nôn mửa tiếp.
- Lý Vân Tiêu, quả nhiên là ngươi!
Trong nội tâm Phương Đức đại chấn, tuy nghe được giọng của hắn, nhưng tận mắt thấy vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
- Ngươi có biết mình chọc vào đại họa hay không!
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Phương trưởng lão, không có việc gì, bình tĩnh chút đi. Ta đang chơi đùa với những tiểu bối này.
Chính hắn cũng chỉ có bộ dáng mười lăm tuổi, lăng không mà đứng lại nói người bên dưới là tiểu bối, lập tức té xỉu một đám. Nhưng mỗi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn một chút hắn có ý gì.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, vung tay lên đánh ra một đạo văn tự màu vàng vào màn sáng, hình thành một lối đi tiến vào Tu Di Sơn.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805605/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.