Bách Lý Công Cẩn cũng không nhịn được nữa, trực tiếp chửi ầm lên, tức giận nói:
- Lão hủ tốt xấu gì cũng vừa cứu ngươi, ngươi kéo mồm mép với ta, ngươi còn có lương tâm hay không?
Lý Vân Tiêu thấy đối phương trực tiếp vạch mặt, lập tức cười khổ nói:
- Bách Lý hội trưởng, ta oan uổng ah. Ta sợ đi theo ngươi tới công hội, so với bị Tân Như Ngọc bắt đi tổn thất còn lớn hơn.
Hắn cũng không kiêng kỵ nói ra.
Bách Lý Công Cẩn nhướng mày, tức giận hừ nói:
- Tổn thất tự nhiên sẽ có, nhưng chỗ tốt cũng không thiếu cho ngươi! Lão hủ còn có thể chiếm tiện nghi của ngươi hay sao! Chính ngươi cũng có thể cảm nhận được, trong phiến hư không này cũng có không ít người đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Nếu ngươi không đi với ta, sợ chạy không thoát khỏi nơi này đâu.
Hắn nói câu này chính là tình hình thực tế, Lý Vân Tiêu trầm tư một lúc, cười khổ nói:
- Vậy được rồi, Vân Tiêu chỉ sợ phải quấy rầy Bách Lý hội trưởng, thuật luyện chi đạo, nghi hoặc rất nhiều, vừa vặn cần thỉnh giáo.
Bách Lý Công Cẩn lúc này sắc mặt tươi cười như hoa, bộ dáng hội trưởng từ ái, vui vẻ nói:
- Không quấy rầy, không quấy rầy. Người trẻ tuổi nên hiếu học, nên học hỏi nhiều. Nếu ngươi đã là thành viên của thuật luyện sư công hội thì công hội cũng chính là nhà của ngươi. Tùy thời có thể tới, tùy thời có thể đi, ngàn vạn đừng xem như người xa lạ.
Tùy thời bà mẹ ngươi!
Ngay cả Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805547/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.