Ân Triều Dương nổi lá gan cười khổ nói:
- Nhưng Vân thiếu gia mới gây tiếng động lớn như vậy đã chạy đến Vạn Bảo Lâu ta, thế này... Mọi người nhìn như thế? Không biết Vân thiếu gia làm vậy là vì sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chẳng vì gì, chỉ đến cảm tạ Ân trưởng lão lần này cho mượn tiền. Sau khi cho mượn tiền thì Ân trưởng lão luôn bế quan tu luyện, ta không có cơ hội trực tiếp cảm ơn Ân trưởng lão. Lão thuận đường đến.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
- Hay Ân trưởng lão nghĩ ta có ý đồ gì? Hoặc hiểu lầm ta đến trả tiền? Ai dà, nay túi tiền eo hẹp mà số tiền kia quá lớn, ta còn phải chờ qua một đoạn thời gian nữa mới trả lại cho Ân trưởng lão được.
Lý Vân Tiêu ủ rũ, làm bộ lắc đầu than thở.
Ân trưởng lão chửi thầm trong bụng:
- Tổ cha nhà ngươi đóng kịch giỏi quá! Ai không biết lần trước ngươi trấn lột một đống nguyên thạch của Chu gia? Lần này lại bóc lột thêm lần nữa, đi than nghèo với ta? Hiện tại tiền phân bộ Vạn Bảo Lâu trong Hỏa Ô đế quốc cộng lại không nhiều bằng ngươi! Đừng tưởng rằng lão tử không biết ý đồ của ngươi, muốn dùng Vạn Bảo Lâu làm tâm chắn sóng gió cho ngươi!
Trong lòng Ân Triều Dương chửi Lý Vân Tiêu thúi đầu nhưng mặt ngoài cười tươi nói:
- Vân thiếu gia nói đùa, số tiền đó cũng không phải số lớn, chẳng đáng gì với Vạn Bảo Lâu ta, chờ khi nào Vân thiếu gia dư dả trả lại cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805544/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.