Khương Vô Úy cười nói:
- Sau trận chiến hôm nay để Ngọc Sơn lập uy, không chỉ rửa nhục cho Chu gia còn đánh ra uy phong cho Đoạn Tình Sơn ta, một hòn đá trúng hai chim.
Tân Bì nghe Khương Vô Kỵ và Khương Vô Úy, không tỏ ý kiến, lòng thầm thở dài. Tình huống không đơn giản như hai trưởng lão tưởng tượng. Lần này quyết đấu sinh tử, dù ai sống ai chết đều rắc rối to, kết quả là hoàng thất ra mặt giải quyết rắc rối. Tình huống tốt nhất là lưỡng bại câu thương, Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn bị thương nhưng không chết, Tân Bì ước gì thấy điều này.
Lãnh Hồng Lăng thẫn thờ suy nghĩ phiêu xa, không biết nàng đang nghĩ gì.
Mặc Địch chủ Mặc gia mở miệng nói:
- Sắp giữa trưa sao Lý Vân Tiêu còn chưa đến? Chẳng lẽ bỏ trốn?
Mặc Địch liếc hướng Chu Ngọc Sơn và Lãnh Hồng Lăng, ánh mắt đầy chua xót, ghen tỵ.
Trình Phong cũng khó chịu, hừ lạnh một tiếng:
- Trốn? Hừ, loại người gan to bằng trời như thế ngươi cảm thấy Lý Vân Tiêu sẽ trốn sao?
Mặc Địch nhíu mày nói:
- Cái này khó nói, lần trước Lý Vân Tiêu có nắm chắc rất lớn, lần này là cục diện chết chắc. Con kiến còn ham sống, huống chi Lý Vân Tiêu không phải kẻ ngốc.
Trình Phong phất tay áo, lạnh nhạt nói:
- Cái này không liên quan gì ngu hay khôn, Lý Vân Tiêu dám ước hẹn thì đương nhiên dám chiến.
Mặc Địch xì cười nói:
- Thiêu thân lao đầu vào lửa còn không chịu ngu? Dù là heo cũng biết tránh hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805533/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.