Rất nhanh một đại trận dài trăm thước được bày ra, thật nhiều nguyên thạch được khảm vào. Hòn đảo nhỏ và Thanh Loan chiến hạm bên trên nó dần mơ hồ, không gian vặn vẹo chậm rãi biến mất. Trong tâm mắt toàn là biển xanh, không còn thứ khác.
Sáu Thuật Luyện Sư cảm thấy rất tự hào. Từ lúc Lý Vân Tiêu tu sửa trận pháp chủ công, phòng ngự của Thanh Loan chiến hạm đến nay bọn họ sinh ra lòng kính sợ thiếu niên này. Thiếu niên đi con đường thuật luyện chi đạo xa hơn bọn họ nhiều,ới có một ngày mà sáu Thuật Luyện Sư học được trei thức nhiều còn hơn khổ tu một năm.
Lý Vân Tiêu lo lắng thầm nghĩ:
– Đã đi hơn nửa tháng, không biết bây giờ Viêm Vũ thành thế nào.
Lý Vân Tiêu lấy ra Thanh Lang chiến xa, tám người bay nhanh hướng Hỏa Ô đế quốc.
Sáu Thuật Luyện Sư phập phồng lo sợ, nhưng lúc này bọn họ thân bất do kỷ, sau này chỉ có thể đi cùng Lý Vân Tiêu. Trong lòng sau Thuật Luyện Sư cũng rất vui vẻ, hy vọng đi theo thiếu niên sẽ giúp bọn họ tiến bộ hơn trong thuật đạo.
Một ngày sau, Thanh Lang chiến xa tiến vào phạm vi Hỏa Ô đế quốc.
Đoạn Việt mở miệng hỏi:
– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có thân phận gì? Bây giờ có thể nói cho ta được chưa?
Đây là thắc mắc lớn nhất trong lòng Đoạn Việt.
Lý Vân Tiêu nhìn tòa thành trì to lớn phía xa, mỉm cười nói:
– Hỏa Ô đế quốc phụ thuộc thượng vị quốc, thành chủ Viêm Vũ thành Thiên Thủy quốc.
Đoạn Việt nhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805493/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.