Chương trước
Chương sau
Hứa Phong cảm giác khí huyết chạy ngày càng nhanh trong cơ thể, dần không theo gã điểu khiển. Đoạn Việt thì vẻ mặt bình tĩnh, hơi thở quanh người như ẩn như hiện, nhẹ nhàng dài lâu, hoàn toàn không bị quấy nhiễu.
Đoạn Việt lạnh lùng nói:
– Người sắp chết biết nhiều làm gì?
Mắt Đoạn Việt tràn ngập sát ý. Lần này nếu không có Lý Vân Tiêu thì Đoạn Việt đã cùng đám người Mã Văn Địch chết trong Nam hải. Đương nhiên dù không có người Tinh Tú tông ra mặt thì Đoạn Việt vẫn sẽ bị đám người Mã Văn Địch hại chết. Nhưng dù sao Đoạn Việt bị Hoành Nguyên truy sát mấy ngày, nếu không gặp sương mù cầu vồng thì cũng là cục diện chết chắc.
Hiện giờ Đoạn Việt khâm phục Lý Vân Tiêu trăm phần trăm. Thanh tâm quyết ngăn cản ma âm công kích cũng là nhờ Lý Vân Tiêu dạy cho. Thanh Loan chiến hạm cường đại không gì sánh bằng là nhờ có trận pháp công kích phạm vi lớn, không thể đề phòng này. Thanh tâm quyết chống đỡ được ma âm công kích tuyệt đối không tầm thường.
Hứa Phong bực tức rít gào:
– Không! Ta không cam lòng!
Hứa Phong nhanh chóng kết ấn, nguyên khí cầu khổng lồ hiện ra trong lòng bàn tay gã. Trong quá trình kết ấn cơ thể Hứa Phong nứt nẻ, thoáng chốc toàn thân gã đẫm máu. Chân khí rốt cuộc chui ra khỏi cơ thể Hứa Phong.
– Có chết cũng kéo ngươi chết chung! Sóng nguyên khí, bạo! Bạo! Bạo!
Quả cầu ánh sáng khổng lồ chớp mắt nổ tung. Phương Thiên Họa Kích của Đoạn Việt vừa lúc đó đâm vào quả cầu, hai lực lượng va chạm. Bầu trời sáng trưng như ban ngày.
Đám cường giả Vũ Tông của Tinh Tú tông chạy tứ tán, bọn họ kinh khủng xoe tròn mắt, xoay người muốn chạy. Nhưng đa số cường giả Vũ Tông bị cuốn vào vòng xoáy hai lực lượng, chớp mắt thành tro. Đuôi Thanh Loan chiến hạm bị sóng xung kích đánh trúng rung bần bật.
Thanh thế trận chiến này to lớn kinh động tất cả võ giả trong Thanh Hải trấn, tất cả tránh thật xa cẩn thận quan sát, không ai dám tiến lên.
Giờ phút này, thấy Hứa Phong tự bạo, đám cường giả Vũ Tông thành tro, đám võ giả Thanh Hải trấn sợ hãi trợn mắt há hốc mồm.
Những người Tinh Tú tông bị Thanh Loan chiến hạm đẩy ra thì đã hóa đá.
Hứa Phong cao cao tại thượng như thần trong lòng đám người Tinh Tú tông. Trong phạm vi Thanh Hải trấn này Hứa Phong thuộc hàng tồn tại đỉnh cao đếm trên đầu ngón tay. Có thể nói trong Thanh Hải trấn, dù Hứa Phong gặp cường giả không đánh lại nhưng dư sức chạy trốn. Thế nhưng Hứa Phong nổ tung ngay trước mắt các võ giả Thanh Hải trấn, hoàn toàn hóa thành bụi trần.
Hai lực lượng va chạm phát ra ánh sáng trắng đâm đau mắt mọi người. Bọn họ nhắm mắt lại.
Đoạn Việt bị lực lượng đó trùng kích phun máu,nội phủ tổn hại nặng.
Đoạn Việt phất tay gọi về Phương Thiên Họa Kích, gã vội bay hướng Thanh Loan chiến hạm.
Lúc này Thanh Loan chiến hạm chậm rãi chuyển đầu, phần đuôi bị trùng kích nặng nhìn thật thảm hại, nhưng chưa tổn thương đến giàn chính. Đoạn Việt chui vào trong, tăng tốc độ siêu nhanh bay hướng Nam hải.
Hai chiếc Thanh Loan chiến hạm luôn lơ lửng trên Thanh Hải trấn giờ một chiếc bay đi, đám người Thanh Hải trấn hoảng hốt không thói quen.
Trong thành trì bên dưới vì mất đi một chiếc chiến hạm nên ánh nắng chiếu xuống, làm các vật kiến trúc nhiều năm không được ánh nắng chiếu vào bỗng chốc bừng sáng. Thanh Hải trấn sáng sủa hơn nhiều.
– Không thể nào! Lái đi rồi, hai chiếc chiến hạm giờ chỉ còn lại chiếc của Thiên Hạc các!
– Rốt cuộc là ai làm? Mạnh quá!
– Đương nhiên là Phi Kiếm tông, Trảm Hổ Môn, Thạch Phương Trai. Không có ba môn phái hợp sức làm sao tiêu diệt được Tinh Tú tông?
– Ba môn phái đó có thực lực như vậy sao? Muốn giết Hứa Phong cần có cường giả Vũ Hoàng đi.
– Ừm! Nói có lý. Ta nghĩ bên trong có bàn tay Thiên Hạc các nhúng vào,Tinh Tú tông chỉ là rồng qua sông, hai phái sớm gai mắt nhau lâu rồi.
– Suỵt, nhỏ giọng chút. Mối ân oán giữa đại phái với nhau bớt bàn tán đi, tránh cho không biết chết như thế nào.
Phương xa, trên một tòa tiểu lâu, ba lão nhân biểu tình trầm trọng nhìn chiếc Thanh Loan chiến hạm bay xa. Bọn họ im lặng thật lâu.
Ba lão nhân là chưởng môn của Phi Kiếm tông, Trảm Hổ Môn, Thạch Phương Trai, toát ra khí thế ước chừng là cao thủ Vũ Tông đỉnh cửu tinh.
Chưởng môn Trảm Hổ Môn không kiềm được mở miệng nói:
– Hiện tại nên làm gì? Cơ hồ mọi người đều cho rằng là ba phái chúng ta làm. Trừ phi bắt được hung thủ, không thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng khó rửa sạch.
Chưởng môn Thạch Phương Trai lạnh lùng nói:
– Rửa sạch? Hừ, tại sao phải rửa? Đây chẳng phải điều chúng ta muốn làm sao? Hiện tại có người làm không tốt hơn sao?
Chưởng môn Trảm Hổ Môn khẽ thở dài:
– Vấn đề là chúng ta không làm. Người này một hơi hoàn toàn hủy căn cơ của Tinh Tú tông trong Thanh Hải trấn tổng bộ Tinh Tú tông ở Đông vực xa xôi sẽ bỏ qua sao? Ta nghe nói Tinh Tú lão Quái là cao thủ Cửu Thiên cảnh. Nếu Cửu Thiên cảnh giáng lâm Thiên Hương quốc chúng ta, đừng nói ba môn phái của ngươi và ta, dù là Thiên Hạc các cũng không ngăn được.
Chưởng môn Thạch Phương Trai không cho là đúng hừ lạnh một tiếng:
– Tinh Tú lão Quái nếu vượt qua vực đến đối phó chúng ta đó là làm trái luật thép do Thánh vực ban bố. Cho dù Tinh Tú lão Quái có là Cửu Thiên cảnh, chẳng lẽ có thể đối kháng lại toàn Thánh vực sao?
Chưởng môn Trảm Hổ Môn lắc đầu, nói:
– Chỉ cần chứng minh là chúng ta xuống tay thì không xem như làm trái luật thép của Thánh vực.
Chưởng môn Thạch Phương Trai hỏi lại:
– Nhưng chúng ta không làm thì chứng minh thế nào?
Chưởng môn Trảm Hổ Môn sửng sốt, gã phát hiện không cách nào nói rõ với thư sinh này. Những môn phái nho gia luyện hạo nhiên chính khí toàn là khí chất thư sinh, không hiểu chuyện đời.
Chưởng môn Trảm Hổ Môn lắc đầu, hỏi chưởng môn Phi Kiếm tông:
– Trương huynh thấy sao?
Chưởng môn Phi Kiếm tông không nhìn hướng Nam hải mà nhì bên dưới chỗ chiến hạm Tinh Tú tông tụm lại một chỗ.
Biểu tình chưởng môn Phi Kiếm tông trầm trọng nói:
– Có lẽ chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Chưởng môn Trảm Hổ Môn, Thạch Phương Trai kinh ngạc kêu lên:
– Như thế nào?
Hai người tiến lên nhìn theo hướng ánh mắt chưởng môn Phi Kiếm tông.
Chưởng môn Phi Kiếm tông cảm giác người ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh kêu:
– Mau đi cứu các đệ tử Tinh Tú tông! Không biết là ai đang chém tận giết tuyệt bọn họ, nếu các đệ tử này chết thì chúng ta thật sự sẽ gánh tiếng xấu, chờ Tinh Tú lão Quái vượt vực tìm tới!
Chưởng môn Trảm Hổ Môn, Thạch Phương Trai hết hồn, cảm nhận sinh mệnh các đệ tử Tinh Tú tông phía xa bị lấy mất.Bọn họ vội vàng lao ra khỏi tiểu lâu.
Nếu đám đệ tử bị giết hết tương đương một chi nhánh của Tinh Tú tông bị bứng gốc, còn là giết sạch tàn nhẫn nhất. Dù tông chủ Tinh Tú tông có vượt vực đến cũng là đương nhiên. Cửu Thiên Vũ Đế giáng lâm Nam vực đừng nói Phi Kiếm tông, Trảm Hổ Môn, Thạch Phương Trai, dù là ba đế quốc nam bộ liên minh cũng chưa chắc cản nổi.
Trên Thanh Loan chiến hạm Thiên Hạc các, một lão nhân biểu tình trầm trọng nói:
– Tổ Chính Thanh, ngươi đang chơi với lửa, nếu chọc giận Tinh Tú lão Quái vượt vực đến thì trong Thiên Hương đế quốc ai có thể chắn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.