Lý Vân Tiêu nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử:
– Tộc trưởng đại nhân, sự tình nơi đây, ta sợ rằng lập tức phải trở về Thiên Vũ Đại Lục. Ngày sau lần nữa tương kiến, không biết là năm nào tháng nào. Nhưng nếu có duyên mà nói, ta sẽ chiếu cố tốt cho Hỏa Ngư nhất tộc.
Thiết Phẩm cười khổ nói:
– Lão hủ vốn còn hy vọng Thánh sứ đại nhân có thể ở lâu chút ít thời gian, dù sao Thiết Phàm bọn hắn còn trẻ. Nếu là có Thánh sứ đại nhân tất nhiên có thể bớt phạm phải một ít sai lầm.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Thực xin lỗi, tộc trưởng. Ta làm không được.
Đoạn Việt khẽ chau mày, hắn rõ ràng cảm giác được mấy người Thiết Phàm lửa giận bắt đầu thiêu đốt.
Thiết Phẩm vội vàng nói:
– Đã như vầy, ngày sau nếu có duyên mà nói, mong rằng Thánh sứ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Lý Vân Tiêu lúc này mới gật đầu nói:
– Ta sẽ làm vậy.
– Như thế ta liền yên tâm,
Thiết Phẩm thở phào một hơi, đối với đám người Thiết Phàm nói:
– Các ngươi ngàn vạn lần phải ghi nhớ, bất cứ lúc nào, vô luận phát sinh chuyện gì, Thánh sứ đại nhân đều vĩnh viễn là bằng hữu của Hỏa Ngư nhất tộc chúng ta. Các ngươi phải dùng lễ tiết tôn quý nhất để tiếp đãi.
Hắn cũng cảm nhận được mấy người đối với Lý Vân Tiêu bất mãn, sợ rằng bọn họ sẽ phát ra xung đột, cho nên lần này dặn dò.
– Vâng, tộc trưởng đại nhân. Thánh giả đại nhân vĩnh viễn là bằng hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805481/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.