Diêm Phi Tường cũng lạnh lùng nói:
– Mã huynh bình tĩnh đừng nóng, việc phân phối chú ý công bằng. Ta cảm thấy Xảo Xảo tiểu thư nói vô cùng có lý.
Đường Xảo Xảo nhất thời lộ ra nụ cười mê người, cho Diêm Phi Tường một cái mị nhãn. Để cả người Diêm Phi Tường nổi lên da gà. Tuy rằng ngoại hình Đường Xảo Xảo yêu kiều khả ái, linh lung cảm động, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết nàng là lão thái bà bảy mươi, tám mươi tuổi, nghĩ đến một lão thái bà quăng mị nhãn cho ngươi, là ai cũng sẽ không chịu được.
Hàn Nha lão nhân cùng Thạch Hoành Tài cũng dồn dập lên tiếng tán thành, tức giận đến cả người Mã Văn Địch run rẩy. Nhưng hắn cũng biết, chọc giận mọi người mà nói, đừng nói hai phần, một phần cũng đừng nghĩ cầm. Không thể làm gì khác hơn là xanh mặt, nuốt giận vào bụng.
Lý Vân Tiêu nhìn thần thái của mọi người, trên mặt hắn mỉm cười nói:
– Chư vị đại nhân nói đều có lý, ta cũng cảm thấy nên công bằng mới đúng. Tử Văn Cửu Anh Giao này là ta dùng đại đỉnh nhốt lại, không biết ta có thể đến một phần hay không?
Hắn vừa nói chuyện, nhất thời mọi ngươi đều sửng sốt. Muốn nói công lao, không thể nghi ngờ là Lý Vân Tiêu bắt lấy Tử Văn Cửu Anh Giao công lao lớn nhất. Nhưng phải chia cho Đại vũ sư này một phần, mọi người là tuyệt đối không thể đồng ý.
– Ngươi?
Thạch Hoành Tài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khuếch đại, châm chọc nói:
– Tiểu huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805450/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.