Thiên Thủy quốc quốc quân bọn họ cũng không để vào mắt, huống hồ là người đứng đầu một thành.
Chu Xuyên hơi thay đổi sắc mặt, hắn so với hai người khác bình tĩnh không ít, động dung nói:
– Hóa ra là thành chủ đại nhân, không biết theo chúng ta là có ý gì?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, không khỏi đối với Chu Xuyên này đánh giá cao mấy phần, cười nói:
– Ta mới vừa lên làm thành chủ không tới mấy ngày, trong tay vô cùng căng thẳng. Lần này đến ngoại trừ mượn bộ Thanh Lang chiến xa kia vừa nãy ra, còn muốn mượn Ngũ Hành Đỉnh dùng một lát. Chờ Viêm Vũ Thành giàu có lên, tất nhiên tự mình tới cửa trả.
– Mượn Ngũ Hành Đỉnh?
Bàng Thành Văn phảng phất nghe được chuyện cười lớn, điên cuồng cười to lên.
– Ha ha! Ngươi chỉ là một tên Võ sư giun dế, ngươi biết mình đang nói chuyện với người nào sao?
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Cái này, ta còn thật không biết ba vị tên gì. Có điều cũng không có hứng thú biết, vì lẽ đó ba vị cũng không cần báo tên họ, ta cầm Ngũ Hành Đỉnh liền đi.
– Tiểu tử…
Sắc mặt Sử Duệ Đạt chìm xuống, uy thế trên người giống như thiên uy cuồn cuộn, chấn động ra, hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu rống to:
– Ngươi là khờ thật hay giả ngu? Ngươi biết chúng ta là ai không? Biết ngày hôm nay chuyện này hậu quả ra sao không?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt bất động, nụ cười trên mặt không giảm, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tay tùy ý đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805371/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.