– Ta, không, không, không có! Không phải ta nói, thật không phải ta nói!
Người võ giả kia sợ vãi tè rồi, run cầm cập lui về phía sau, gào khóc nói:
– Công tử, công tử cứu mạng, công tử cứu ta!
– Bao nhiêu năm không người nào dám ở trước mặt ta nói loại lời hung hăng này!
Năm ngón tay của Lý Vân Tiêu vồ lấy, nhất thời một luồng lực lượng hấp xả vô hình đem võ giả kia lôi lại đây. Người võ giả kia liều mạng hướng Trình Phi Xế chạy đi, tứ chi liều mạng vung vẩy, nhưng không thể tránh thoát.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu lạnh lùng, đột nhiên giơ chân lên, dùng đầu gối húc mạnh, phần lưng của võ giả kia nhất thời truyền đến tiếng gãy xương lanh lảnh, phun ra một ngụm máu tươi. Lý Vân Tiêu chậm rãi thả chân xuống, người võ giả kia trực tiếp ngã xuống đất, trong hai mắt tất cả đều là vẻ hoảng sợ cùng thống khổ, trong miệng còn đang không ngừng lẩm bẩm thì thầm:
– Cứu ta, công tử cứu ta!
Ầm!
Lý Vân Tiêu xuất kỳ bất ý, một cước mãnh liệt giẫm xuống đầu hắn, đầu người võ giả kia giống như dưa hấu nổ tung lên. Các loại đồ vật hồng bạch nhất thời gắn cùng một chỗ, tất cả mọi người đều là tâm thần chấn động, này quá chấn động lòng người!
Một loại cảm giác buồn nôn dồn dập dâng lên đầu, Đinh Linh Nhi càng là không nhịn được “Oa” một tiếng nôn mửa.
Tất cả mọi người không ai dám nói một tiếng, sắc mặt của Trình Phi Xế cũng tái xanh, trên trán tràn đầy mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805352/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.