Phía trong nhà dân kéo dài, tất cả đều là âm u đầy tử khí, không có nửa phần sinh cơ. Trên đường phố, ngang dọc tứ tung tất cả đều là thi thể, ngoại trừ quân nhân, còn có bình dân.
Quả nhiên những thám báo kia tất cả đều chết ở trong đó, dân nguyên trú cũng bị tàn sát hầu như không còn. Trên trấn ngoại trừ tàn tạ khắp nơi, thì không có bất kỳ sinh cơ. Một luồng sức mạnh kỳ dị từ trong Phượng Hoàng Sơn truyền ra.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu khôi phục một mảnh thanh minh, chỉ là sắc mặt có chút ửng hồng, hiển nhiên là tiêu hao không ít hồn lực.
Kế Mông không nhịn được hỏi:
– Vân thiếu, làm sao?
Lý Vân Tiêu hơi điều tức chốc lát, mở hai mắt ra, bình tĩnh nói:
– Đều chết hết, trên tiểu trấn không một người sống.
Trong con ngươi Kế Mông tuôn ra một vẻ tức giận, trầm giọng nói:
– Chẳng lẽ toàn bộ người đều tiến vào Phượng Hoàng Sơn?
Lý Vân Tiêu nhìn về trấn nhỏ yêu dị ở phía trước, chậm rãi nói:
– Không hẳn, tình huống nơi này so với ta tưởng tượng còn muốn phức tạp. Những người trong trấn kia, chết cực kỳ quái dị. Chúng ta phải càng thêm cẩn thận.
Hai người đem lòng cảnh giác tăng lên đến mức cao nhất, bắt đầu từng bước một hướng trấn nhỏ này đi đến.
Rất nhanh, tựa hồ xuyên qua một tầng sức mạnh, thật giống như trên người có đồ vật gì lướt nhẹ qua. Hai người biết đã tiến vào bên trong trận pháp.
Cảnh tượng trước mắt quả nhiên cùng đồng thuật nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805306/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.