Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Bệ hạ, ta là mang theo quân tình hết sức khẩn cấp mà tới. Sự tình quá mức khẩn cấp, vì lẽ đó chưa từng giải giáp tá binh, xin thứ lỗi! Hôm nay vừa vặn bắt được một sâu mọt quốc gia, trước khi xuất chinh liền lấy hắn tế cờ!
Hàn kiếm hướng về phía trước hơi điểm nhẹ, dù chưa chạm đến da, nhưng hàn khí nhập vào cơ thể, máu tươi chảy ra, bị đông cứng thành màu đen. Đại thần kia sợ đến hai chân run rẩy, trực tiếp quỳ xuống, trong đũng quần càng là tỏa ra mùi thối buồn nôn, hắn run cầm cập gào khóc nói:
– Bệ hạ cứu mạng, đại vương tử, đại vương tử cứu ta a!
Tần Dương cũng không nhịn được nữa, ra khỏi hàng nói:
– Phụ vương, Lý Vân Tiêu này lấy tính mạng của đại thần coi là trò đùa, giả ngây giả dại ở trên triều chính hồ đồ! Kính xin phụ vương hạ lệnh xử tử người này!
Lý Thuần Dương sầm mặt lại, khí thế trên người đột nhiên tản mát ra, hình thành một luồng uy thế ngập trời, mạnh mẽ ép về phía Tần Dương, Tần Dương làm sao chống đỡ được uy thế Vũ Vương của hắn, nhất thời bị oanh bay ra ngoài, đập vào vách tường trong Kim Loan Điện, xương ngực gãy vỡ, phun ra một ngụm máu tươi.
Lão gia tử tức giận lạnh giọng nói:
– Ai muốn xử tử Tôn nhi của ta? Hiện tại liền đứng ra!
Chi!
Toàn trường đều cả kinh, lại dám ở trên Kim Loan Điện trực tiếp đánh đập vương tử?
Tên đại thần run cầm cập không ngớt kia cũng ngây người như phỗng, chỗ dựa của mình ở trong mắt người ta là muốn đánh liền đánh, xong đời, lần này triệt để xong đời, ai bảo mình đứng sai đội? Hai mắt của hắn tối sầm, nhất thời ngất đi.
Con ngươi của Tần Chính cũng đột nhiên co lại, lướt qua từng tia tức giận cùng sợ hãi. Khí thế trên người Lý Thuần Dương so với năm đó càng sâu, những năm gần đây sợ là đã có đột phá không nhỏ, tâm hắn càng chìm xuống dưới.
– Bệ hạ! Giang sơn xã tắc của Thiên Thủy quốc trọng yếu, hay là lão thất phu này trọng yếu, lẽ nào ngươi còn do dự?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nhìn chằm chằm Tần Chính lạnh lùng nói:
– Nếu bệ hạ cảm thấy ta hồ đồ, vậy quân tình khẩn cấp kia coi như ta không nói, người Lý gia chúng ta cũng vui vẻ về quê dưỡng lão, việc này liền thôi!
Ánh mắt của hắn ở trên người các đại thần xung quanh điểm qua từng cái, cười lạnh nói:
– Nếu giang sơn xã tắc đổi chủ, các ngươi những giá áo túi cơm này vẫn như cũ có thể trở thành thần tử tân triều, tước vị bổng lộc không thay đổi, nhưng bệ hạ... khà khà, thật làm lạnh tâm trung thần!
Ông cháu hai người một miệng tiện, một thần uy lẫm lẫm, tất cả mọi người trong triều đều lặng lẽ không nói, cũng không ai dám chỉ trích.
Tần Dương từ trên vách tường giãy dụa đi ra, máu me khắp người, đầy mắt đều là vẻ thâm độc, lần này hắn cũng học ngoan, không dám lại nói chuyện, trực tiếp trở về trong hàng ngũ của mình.
Tần Nguyệt thì cười nở hoa, tâm tình kích động không thôi. Xem dáng vẻ của ông cháu Lý gia, nếu Tần Chính không chịu phát binh, sợ là sẽ trực tiếp ở trong điện thay đổi triều đại, cũng không phải là không được!
Sắc mặt Tần Chính ngưng trọng dần dần ung dung ra, tràn đầy mệt mỏi từ tốn nói:
– Vân Tiêu nói phải. Đã như vậy, trẫm liền hạ lệnh, để Tĩnh quốc công làm chủ soái, từ trong Trung ương quân kiểm kê nhân mã, ngay hôm nay xuất phát!
Lý Thuần Dương cau chân mày lại, cao giọng nói:
– Những năm gần đây thần suy yếu, đã không cách nào đảm nhận chức trách lớn. Nhưng chức vụ chủ soái này, thần tất nhiên sẽ tìm một người lão luyện, kính xin bệ hạ yên tâm?
– Móa, từ khí thế vừa nãy kia, sợ là đã sắp tới Vũ Vương, còn thân thể suy yếu!
Trong nội tâm đám đại thần đều mắng to không ngớt.
Tần Chính cũng sầm mặt lại, hừ lạnh nói:
– Theo ngươi!
Ánh mắt Tần Dương ở trên người hàng ngũ võ tướng đảo qua, trong đó có mấy người khẽ vuốt cằm gật đầu ra hiệu. Chính là người tâm phúc của Tần Dương, đại lão chưởng quản Trung ương quân.
Trong lòng Tần Dương cười lạnh không ngớt, coi như Lý Thuần Dương ngươi tự mình điều quân, ta cũng cho ngươi một cái thùng rỗng, huống hồ còn đổi người khác? Lần này xem ngươi làm sao lấy quân!
Mấy người vẻ mặt giao lưu từng cái bị Lý Vân Tiêu đặt ở trong mắt, hắn cũng cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước nói:
– Bệ hạ, còn có một chuyện. Hi vọng bệ hạ ban tặng Thượng phương bảo kiếm, nếu có người không nghe thánh lệnh, thần có thể tại chỗ tru diệt, duy trì thiên uy!
Chi!
Lần này Tần Dương cùng vài tên đại lão trong quân kia đều biến sắc, trong mắt tràn đầy ngơ ngác, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu dĩ nhiên lại có một chiêu này, lập tức có chút hoảng hốt. Đến thời điểm đó hắn có Thượng phương bảo kiếm trong tay, những người mình không phục tùng quân lệnh, nói giết liền giết, kết cục như Khổng Nhân Nghĩa, chết cũng là chết vô ích.
Tần Chính sững sờ, lập tức phất tay áo nói:
– Thượng phương bảo kiếm là đồ vật giết chóc, không thể tùy ý ban ra. Ngươi cùng trung ương quân phối hợp, đồng tâm hiệp lực, cộng đồng trục xuất ngoại địch mới là chính đạo. Việc bảo kiếm không thể nhắc lại!
Hắn nơi nào không biết tâm tư của Lý Vân Tiêu, liền kiên quyết từ chối, chỉ lo dây dưa nữa sẽ sinh biến, vội vàng nói:
– Trẫm hơi mệt chút, bãi triều!
Hô!
Lúc này Tần Dương cùng một đám tướng lĩnh kia mới thở phào nhẹ nhõm, đầy mắt đều là oán khí nhìn chằm chằm tổ tôn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng một cước đá vào trên người đại thần té xỉu kia, để hắn tỉnh lại, như nắm con gà nâng lên, cười lạnh nói:
– Chờ ngày mai đại quân xuất chinh, liền lấy ngươi tế cờ!
Đại thần kia sợ đến gào khóc, nhìn thấy Tần Dương ở một bên, vội vàng nói:
– Đại vương tử, đại vương tử cứu ta!
Sắc mặt Tần Dương âm trầm, muốn từ trong tay hai tổ tôn kia cứu người là không thể, liền an ủi:
– Ngươi an tâm đi thôi, người nhà ngươi ta sẽ chăm sóc.
Đại thần kia vừa nghe, nhất thời hai mắt tối đen, lần thứ hai ngất đi.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Đại vương tử quả nhiên nhân nghĩa từ hoài, ha ha, tại hạ trước tiên cáo từ, ngày mai điểm tướng đài gặp lại!
Hắn cùng lão gia tử mang theo vị đại thần kia quay người rời đi.
Sắc mặt Tần Dương âm trầm như muốn chảy ra nước, nhất thời mấy đại lão của trung ương quân dồn dập xúm lại, thần sắc trong mắt từng cái từng cái bất định.
Tần Nguyệt từ bên người hắn đi ngang qua, một mặt quan tâm nói:
– Đại ca, vết thương trên người còn đau không? Tiểu đệ có mấy bình thánh dược chữa thương rất tốt, là cấp ba, nếu không lát nữa liền phái người đưa tới cho đại ca?
Sắc mặt Tần Dương âm hàn, cười giận dữ nói:
– Tần Nguyệt, đừng cao hứng quá sớm, xem ai cười đến cuối cùng. Đến thời điểm đó đại ca sẽ hảo hảo chữa thương cho ngươi.
– Ai!
Tần Nguyệt lắc lắc đầu, trong mắt loé ra vẻ châm chọc, thở dài nói:
– Đại ca không cảm kích thì thôi, thế nhưng lần sau đừng lỗ mãng như vậy. Thần uy của Tĩnh quốc công, nếu không cẩn thận làm đại ca trực tiếp quy tiên, này để tiểu đệ làm sao chịu nổi? Ha ha, ha ha!
Nói đến phía sau, hắn không khỏi cười to lên. Cùng Tần Dương đấu lâu như vậy, chưa từng có ngày nào sảng khoái như hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.