Chương trước
Chương sau
Hắn đã từng đứng trên đại lục đỉnh phong, loại khí chất quân lâm thiên hạ kia, càng là khiến lòng người sinh kính sợ!
Tổ tôn hai người sóng vai, cưỡi khoái mã chạy vào tử cấm thành.
Hai người không hề che giấu khí tức trên người chút nào, người hai bên đường ở rất xa đã cảm giác được một luồng khí thế làm người ta sợ hãi run rẩy, rất sớm liền tránh thoát.
Lý Thuần Dương nhìn kỹ vẻ mặt của Tôn nhi, nội tâm cảm khái không thôi, đồng thời cũng sinh ra vẻ ngóng trông con đường võ đạo vô tận kia. Nguyên bản sau khi lên cấp Vũ Vương, hắn đã hài lòng, cảm thấy đạt đến đỉnh cao cuối cùng của nhân sinh, nhưng vào giờ phút này, ở trên người Lý Vân Tiêu cảm thụ loại khí thế đại tông sư kia, nhất thời cảm giác ánh mắt của mình quá mức hẹp hòi, mà mình ở trên võ đạo, chỉ là vừa cất bước mà thôi.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, chờ xử lý xong chuyện của Tần Nguyệt, hắn liền triệt để rũ sạch việc ở phàm tục, chuyên tâm tu luyện.
– Phía trước là người phương nào! Đây là trước cửa hoàng cung, không được càn rỡ, mau mau xuống ngựa bộ hành!
Thị vệ ở trước cửa hoàng cung xa xa nhìn thấy hai con ngựa trắng lao đến, con ngươi đột nhiên co rút nhanh, người đến thật lớn mật, vội vận đủ trung khí, lớn tiếng quát ra.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm, đem âm thanh tụ thành một đường, đột nhiên phun đi ra ngoài, ở trên bầu trời hoàng cung đột nhiên nổ vang.
– Chiến sự khẩn cấp, có quân tình trọng yếu phải bẩm báo bệ hạ, trì hoãn không được, xin thứ cho vô lễ!
Thị vệ kia cả kinh, vội vàng quát lên:
– Bất luận có chuyện gì, lập tức xuống ngựa bộ hành, chờ ta thông bẩm bệ hạ!
– Không kịp, tránh ra!
– Làm càn, xuống ngựa!
– Lại không tránh ra, đừng trách ta vô tình!
– Lớn mật, còn không xuống ngựa, chính là muốn chết!
– Ai, vì sao khổ như thế chứ.
Lý Vân Tiêu than nhẹ một tiếng, ngựa trắng đã vọt tới cửa cung, hai tên binh sĩ kia kinh hãi, vội vàng rút đao. Trong ánh mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một tia kiếm quyết, Thái Âm Hàn Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang phản xạ mà ra, trong nháy mắt đâm trúng hai mắt của hai tên hộ vệ, tiếp theo hàn mang lấp lóe, hai cái đầu lâu bay lên!
Con ngươi của Lý Thuần Dương cũng hơi mở lớn, trầm giọng nói:
– Giáo huấn hai người kia là được, vì sao phải giết bọn hắn?
Hắn mang binh nhiều năm, đối xử bộ hạ như với người thân.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu chìm xuống, hàn quang lấp loé, sát khí trên người đại thịnh.
– Ngày hôm nay, ta chính là đến giết người!
Lý Thuần Dương hơi nhướng mày, lặng lẽ không nói, nhẹ nhàng đi theo phía sau hắn. Tôn nhi này làm việc cùng ý nghĩ, đã hoàn toàn không ở trong hắn lý giải. Nhưng cũng cho hắn một loại cảm giác ngưỡng mộ, hắn không muốn đi can thiệp tôn nhi làm việc, chỉ muốn lẳng lặng nhìn, nhìn xem đến cùng Lý Vân Tiêu xử lý việc này như thế nào.
Ngược lại có hắn là Vũ Vương ở phía sau thúc đẩy, bí quá trực tiếp phản đi ra ngoài. Trong Thiên Thủy quốc, ngoại trừ vị kia ở Già Lam học viện, còn có ai có thể đỡ được hắn? Sáng sớm nghe xong Lý Vân Tiêu nói, thế tục chi tâm của hắn cũng dần dần phai nhạt, đối với chuyện tận trung vì nước, cũng đã không để trong lòng.
– Người phương nào lớn mật, lại dám xông vào hoàng cung, chém giết thị vệ!
Từng tiếng hét phẫn nộ từ trong cung truyền ra, lượng lớn thị vệ từ bốn phương tám hướng xúm lại. Giờ khắc này là thời điểm lâm triều, các đường đại thần đều ở trên Kim Loan điện, còn có Khổng Nhân Nghĩa cũng nằm ở trong cáng cứu thương, đặt ở giữa bậc thềm, ngoài điện quỳ hơn trăm tên Thái Phó Quốc Tử Giám.
– Ta chính là Lý Vân Tiêu, con trai của Phi Long tướng quân Lý Trường Phong, có quân tình hết sức khẩn cấp muốn bẩm báo bệ hạ! Quân tình khẩn cấp, không kịp thông báo, mong chư vị tránh ra!
Lý Vân Tiêu hét lớn đáp lại, Thái Âm Hàn Kiếm trong tay càng là hàn khí bắn ra bốn phía, ác liệt bức người, cung đình thị vệ vây hai người từng vòng, nhưng không dám tiến lên.
– Ngày hôm nay quản ngươi là ai, dám chém giết thị vệ hoàng cung, đó là một con đường chết!
Một bóng người bay lên trời, tay áo bào to lớn ở trên không trung phồng lên, cả người lăn như viên cầu, gào thét xoay tròn lại đây, nếu không phải còn có thể nhìn thấy cái đầu, người ta còn tưởng rằng là quả bóng hoa.
Người kia chớp mắt liền đến gần Lý Vân Tiêu, hét lớn duỗi ra cánh tay ngắn nhỏ, một chưởng liền đánh xuống, nhất thời trên bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen, lực lượng bốn màu hội tụ ở lòng bàn tay, hình thành từng đạo từng đạo áp lực cực lớn, tầng tầng phủ xuống!
Khắp toàn thân Lý Vân Tiêu từ trên xuống dưới đều bị kình khí kía khóa chặt, không chỉ không cách nào nhúc nhích, hơn nữa còn như núi cao đè xuống, thân thể chịu đựng áp lực cực lớn. Tuấn mã ở dưới uy thế kia, trong nháy mắt hí lên kêu thảm một tiếng, trực tiếp từ trong cơ thể nổ tung, hóa thành một vũng máu thịt.
Ánh mắt của hắn ngưng lại, lạnh lùng nói:
– Bát tinh Tứ Tượng cảnh, Vũ Quân cường giả!
Trong lòng Lý Thuần Dương chấn động, phi thường kinh ngạc. Người đến chính là cung đình thị Vệ thống lĩnh Cảnh Phi Bạch, chỉ có điều thực lực đạt tới bát tinh Tứ Tượng cảnh, ngược lại cũng ra ngoài dự liệu của lão gia tử. Hắn không chờ chưởng phong hạ xuống, cả người đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy lên, lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy lao về phía Cảnh Phi Bạch.
Ầm!
Mọi người chỉ nhìn thấy hai bóng người tựa hồ ở trên không trung va vào một phát, sau đó viên cầu kia dường như lọt khí, đầu tiên là phun ra một ngụm máu lớn, sau đó phát sinh âm thanh “Xèo”, liền ở trên không trung bay đi.
Chỉ có Lý Vân Tiêu thấy rõ ràng, đầu tiên là lão gia tử bắt được cánh tay của Cảnh Phi Bạch, trực tiếp bẻ gẫy mất, sau đó một cước đá vào lồng ngực của hắn.
Lý Thuần Dương rơi xuống đất, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn dùng thanh âm hùng hồn lạnh lùng nói:
– Quân tình hết sức khẩn cấp, các ngươi cũng dám ngăn trở! Lại có người dám ngăn trở, giết không tha!
Thị vệ bốn phía hoàn toàn biến sắc, Cảnh thống lĩnh trong ngày thường ở trong mắt bọn họ như là thần linh, dĩ nhiên không chịu được một đòn như thế. Hơn nữa mọi người cũng lập tức nhận ra người tới, chính là Tĩnh quốc công Lý Thuần Dương, lần này từng cái từng cái càng là sợ hãi không ngớt, cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Lý Thuần Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn bốn phía, đối với Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu ra hiệu, ý tứ là có thể đi rồi, ngày hôm nay ta ở sau lưng làm hộ vệ của ngươi, xem ai dám ngăn trở!
Lý Vân Tiêu biết hôm nay lão gia tử là đang đợi nhìn hắn biểu hiện, lúc này nở nụ cười, nhanh chân đi về phía trước, trong miệng lớn tiếng nói:
– Lý Vân Tiêu, con trai của Phi Long tướng quân Lý Trường Phong, có quân tình hết sức khẩn cấp muốn bẩm báo bệ hạ!
Âm thanh từng đạo từng đạo khuếch tán ra, hướng về Kim Loan điện truyền vào.
Người ở trên cung điện đều khiếp sợ, Tần Dương biến sắc, trong lòng cười lạnh không ngớt, hắn ra khỏi hàng nói:
– Phụ vương, Lý gia tổ tôn này càng ngày càng coi trời bằng vung, xem hoàng cung là nơi nào? Lại dám chém giết thị vệ, mạnh mẽ xông vào, chuyện này quả thật chính là miệt thị thiên uy, tội đáng tru cửu tộc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.