Chương trước
Chương sau
Bạch Mâu khẽ cười nói:
– Vân thiếu, hiện tại có thể nói đi? Hay là muốn thiếp thân cũng tránh?
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Ha ha, Bạch thống lĩnh thật là biết nói đùa.
Hắn thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói:
– Ý kiến của ta chính là, xuất chinh!
Tần Nguyệt sửng sốt một chút, trong mắt loé ra vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh liền ẩn giấu lên, than thở:
– Bản vương làm sao không nghĩ tới, nhưng dù sao nhân lực có hạn. Thủ đô nếu như mất đi Tĩnh quốc công tọa trấn, vậy bản vương có tư bản gì cùng đại ca đấu!
Lý Thuần Dương cũng cau mày nói:
-Hiện tại thái độ của bệ hạ đối với Lý gia chúng ta ngươi cũng biết, lượng lớn vị trí trọng yếu trong quân đội đã bị đổi thành người của đại vương tử. Một ít danh tướng bộ hạ cũ của ta, cũng toàn bộ minh thăng ám hàng, cướp đoạt binh quyền, bị giam lỏng ở mấy vị trí bình thường. Hơn nữa nếu thật sự là Côn Kim Thành bị nhốt, duy nhất có sức chiến đấu giải cứu, chỉ có năm mươi vạn trung ương quân đoàn.
Tần Nguyệt vừa nghe đến trung ương quân, nhất thời vẻ mặt trở nên âm trầm.
Lý Thuần Dương tiếp tục nói:
– Nhưng trung ương quân đoàn đoàn trưởng, chính là đại vương tử Tần Dương, tuy rằng trong trung ương quân phe phái phức tạp, Tần Dương cũng chưa chắc hoàn toàn khống chế, nhưng muốn hắn phát binh cứu người, tựa hồ không có khả năng. Hơn nữa hiện tại bệ hạ thế yếu, coi như hạ xuống Thánh lệnh, ta sợ Tần Dương cũng sẽ dương thịnh âm suy. Trừ khi là ta vung tay hô to, dựa vào một ít uy vọng, còn có thể từ các đường trong quân đưa tới một ít bộ hạ cũ.
Tần Nguyệt hoảng hốt nói:
– Tĩnh quốc công không thể rời thủ đô, đại sự của bản vương, còn dựa vào Tĩnh quốc công tọa trấn.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Lão gia tử phải lưu lại thủ đô, sự tình cứu viện để ta đi liền được.
Lý Thuần Dương ngạc nhiên nói:
– Ngươi?
Hắn lập tức liền vội vàng lắc đầu nói:
– Không được! Coi như ta có thể triệu tập một ít bộ hạ cũ, nhưng những người này đều là người kiêu căng khó thuần, khó có thể phục. Trừ khi ta tự mình lĩnh binh, bằng không người khác không cách nào điều động.
Bạch Mâu cau mày nói:
– Vân thiếu còn quá trẻ tuổi, coi như Tĩnh quốc công có thể triệu tập một ít bộ hạ cũ, nhưng nhân số cùng sức chiến đấu sợ cũng có hạn. Nếu như Côn Kim Thành thật sự có chuyện, bộ đội như vậy cũng khó cứu.
Lý Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của mấy người, cười nói:
– Chư vị tựa hồ quên ba người!
Tần Nguyệt ngạc nhiên nói:
– Ba người? Ba người nào?
Người còn lại cũng sửng sốt một chút, dồn dập vểnh tai lên.
Lý Vân Tiêu duỗi ra một ngón tay nói:
– Cái thứ nhất, chính là người lĩnh binh. Ta tự nhiên không có tư cách chỉ huy những đại lão quân đội kia, thế nhưng ngoại trừ lão gia tử ra, còn có một người có thể.
Ánh mắt của hắn lại cười nói:
– Tuy rằng hiện tại còn không cách nào triệt để trị tận gốc hắn, nhưng chỉ cần ta ở bên cạnh, thường thường đúng hạn dùng đan dược, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, tuyệt không vấn đề!
Tâm thần Lý Thuần Dương chấn động mạnh, mừng như điên nói:
– Ngươi, ngươi thật sự tìm ra biện pháp?
Lý Vân Tiêu gật đầu một cái nói:
– Ta luyện chế một chút Huyền Hỏa Đan, có thể trong thời gian ngắn khắc chế hàn độc trong cơ thể hắn, lại dùng chân khí chí dương chí cương chữa thương, bình thường có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, không bị ảnh hưởng.
Trong mắt Lý Thuần Dương bắn mạnh ra tinh mang, hai mắt đỏ chót, mừng lớn nói:
– Quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Tần Nguyệt không nhịn được nói:
– Tĩnh quốc công cùng Vân thiếu nói đến cùng là ai?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Năm đó đi theo lão gia tử đồng thời khai cương khoác thổ, hỏa thiêu Bách Chiến quốc ba ngàn dặm, sau khi chết được truy phong là Trung Dũng công Trần Đại Sinh!
– Trung Dũng công Trần Đại Sinh?
Tần Nguyệt giật mình nói:
– Hắn không phải đã chết rồi sao? Chết ở trong vương quốc bài vị chiến lần trước.
Ánh mắt của Lý Thuần Dương dần dần lạnh xuống, lạnh giọng nói:
– Năm đó bệ hạ vì diệt trừ người bên cạnh ta, lúc này mới phái Trần Đại Sinh đi tham gia vương quốc bài vị chiến. Trần Đại Sinh cửu tử nhất sinh mới trở lại thủ đô, nhưng ở đêm đó còn bị người ám hại! Nếu không phải ta phát hiện đúng lúc, chỉ sợ hắn liền thật sự chết rồi! Hơn nữa sau khi bệ hạ truy phong Trần Đại Sinh là Trung Dũng công, lại đem tước vị của Trần gia hàng cấp một. Khà khà…
Trong lòng Tần Nguyệt giật mình, bỗng nhiên cảm nhận được hàn khí cùng này tiếng cười âm lãnh của Lý Thuần Dương, nhất thời cái trán bốc lên từng tia từng tia mồ hôi lạnh, vội vàng bái nói:
– Phụ vương hồ đồ, phụ vương hồ đồ a! Không ngờ lại đối xử với trung lương trọng thần như vậy! Chờ bản vương đăng cơ, tất nhiên khôi phục tước vị cho Trần gia!
– Hừ!
Lý Thuần Dương hừ lạnh nói:
– Sau đó ta liền dùng một tên tử tù thế cho Trần Đại Sinh, đối ngoại tuyên bố hắn đã chết rồi. Kỳ thực vẫn ở trong mật thất Lý gia dưỡng thương, nhưng qua nhiều năm như vậy, đã càng ngày càng không chống đỡ được.
Hai mắt Bạch Mâu xẹt qua một tia tinh mang.
– Thương thế của Trần tướng quân, chẳng lẽ cùng Tiêu thống lĩnh…
– Không sai!
Lý Thuần Dương trầm giọng nói:
– Chính là Hàn Băng chân khí của Dịch Tiểu Sơn!
Tần Nguyệt xoa xoa mồ hôi trên trán, vui vẻ nói:
– Nếu Trung Dũng công có thể phục xuất, như vậy người thống suất này, không là vấn đề!
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Nếu Bạch thống lĩnh biết Tiêu Khinh Vương cũng bị Hàn Băng chân khí đả thương, vậy dĩ nhiên biết ta muốn nói người thứ hai là ai chứ?
Bạch Mâu nhẹ giọng nói:
– Vân thiếu thật là thiên tài hiếm có trên đời, ngay cả Hàn Băng chân khí cũng có biện pháp trấn áp. Nếu như có Tiêu thống lĩnh tuỳ tùng, vậy dĩ nhiên là một đường không trở ngại, địch quân tan tác! Hiện tại ta rất tò mò, có Trần Đại Sinh cùng Tiêu thống lĩnh, đã hoàn toàn có thể viện trợ Côn Kim Thành, Vân thiếu nói tới người thứ ba, kia là ai?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Tự nhiên chính là lão sư của Nguyệt vương tử, Vũ Vương Chung Ly Sơn!
Tần Nguyệt sững sờ, lập tức lắc đầu nói:
– Không thể, không thể! Tuy rằng lão sư ở bề ngoài ủng hộ ta, nhưng hắn chắc chắn sẽ không tham dự việc xã tắc, trừ khi đại quân Bách Chiến quốc nhắm về thành đô, hắn mới có thể xuất thủ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta cũng không phải là muốn hắn ra tay, lẽ nào Nguyệt vương tử quên trường kiếp nạn sáu mươi năm trước của Thiên Thủy quốc?
Tần Nguyệt sững sờ.
– Ngươi là nói…
Thiên Thủy quốc sáu mươi năm trước, quốc vương bệ hạ Tần Chính hiện nay còn chỉ là vương tử, lúc đó phía nam phát sinh một hồi phản loạn, phản quân trực tiếp đánh tới dưới đô thành, hết thảy quân đội tan tác rối tinh rối mù, không hề có lực lượng ngăn cản.
Lúc đó, Già Lam học viện viện trưởng bấy giờ phát động tổng động viên, tổ chức một chi học sinh quân đấu cùng phản quân, không chỉ giải cứu nguy cơ thủ đô, hơn nữa chiến tuyến kéo dài ba ngàn dặm, trực tiếp đánh lui phản quân trở về phía nam, hơn nữa cuối cùng tán loạn.
Cũng chính là từ lúc ấy, phụ thân của Tần Chính, quốc vương bệ hạ ngay lúc đó, đem một nhóm học viên này phong làm: Trấn quốc Thần vệ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.