Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải mỗi người, cũng có thể chết ở trên chiến trường. Bọn họ thực hiện chức trách của mình, chính là một Thần vệ chân chính.
Hai người đang nói chuyện, xa xa bay lượn đến một bóng người màu trắng, chính là Bạch Mâu.
Trên người nàng nhuộm đỏ tảng lớn máu tươi, khăn che mặt đỏ ngầu, hiển nhiên cũng bị thương.
– Dĩ nhiên là Cao Phong mang theo người đội một đánh lén chúng ta, mọi người không có sao chứ.
Nàng đảo mắt nhìn thi thể đầy đất, hai con mắt đột nhiên co lại, mơ hồ chảy ra từng tia từng tia lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói:
– Cao Phong!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Đi nhanh lên đi, miễn cho lại phát sinh việc ngoài ý muốn.
Một đám người lặng lẽ không nói, bắt đầu chậm rãi tiến lên. Chỉ có điều Bạch Mâu không biết chính là, những Trấn quốc Thần vệ đội ba kia, ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu cùng Kế Mông trở nên tràn ngập kính nể cùng tôn trọng.
Một lát sau liền đến Vương phủ của Tần Nguyệt.
Lúc này mọi người mới nới lỏng, bởi vì trong Vương phủ không chỉ có lượng lớn cao thủ bảo vệ, hơn nữa bố trí có các loại trận pháp, uy lực cực lớn. Trừ khi hoàn toàn không để ý mặt mũi, bất kể tử thương, bằng không không có ai sẽ ngốc đến đi công kích phủ đệ Vương tử.
Đám người Tần Nguyệt tự mình ra nghênh tiếp, nhìn thấy dáng vẻ mọi người cụt hứng, sau khi hỏi dò nhất thời nổi trận lôi đình.
Hắn lập tức phái người dàn xếp chư vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805254/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.