– Hừ!
Long Khánh lộ ra vẻ tức giận.
– Cả ngày du thủ du thực, thân là Cấm Vệ Quân đại đội trưởng, lại bị người ta đánh phế hai tay, thật là một rác rưởi!
Long Nhiên đột nhiên nói:
– Cha, người kia cũng là ở ba ngày trước bị ca ca bắt, thật giống như cũng là người trẻ tuổi, có thể là Lý gia Đại thiếu gia mà các ngươi muốn tìm hay không?
Long Khánh ngẩn ngơ, đột nhiên quát to:
– Long Hân, Long Hân!
Một nam tử dáng dấp quản gia lập tức chạy tới.
– Lão gia, gọi ta có chuyện gì?
Sắc mặt Long Khánh cực kỳ âm trầm, quát lạnh:
– Ba ngày trước Hạo nhi mang về người trẻ tuổi kia tên gọi là gì?
Long Hân sững sờ, cẩn thận hồi ức nói:
– Thật giống gọi... gọi... gọi Vân cái gì đó...
– Hô, doạ chết ta rồi!
Long Khánh vỗ vỗ bộ ngực, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, phất phất tay nói:
– Nguyên lai họ Vân, không sao rồi, ngươi đi xuống đi.
Long Hân “Ồ” một tiếng, xoay người liền muốn rời khỏi, đột nhiên nói:
– A, ta nghĩ ra rồi, hắn không phải họ Vân, tên là Vân Tiêu, họ Lý, gọi Lý Vân Tiêu.
...
Tĩnh, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe gió lạnh thổi lá, vang lên sàn sạt, Long Khánh đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Long Nhiên ngạc nhiên nói:
– Cha, có phải là người này hay không?
Long Khánh dại ra, trong đầu ông ông trực hưởng, mồ hôi từ trên trán bắt đầu chảy xuống. Nghĩ đến quốc vương bệ hạ sắc mặt âm trầm, ánh mắt Trương Thanh Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805193/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.