Ngay cả Tiểu Hà cũng không nhịn được phải kêu lên kinh ngạc.
"Đây là... Hoàng hậu?! Hắn ta muốn phong người làm Hoàng hậu?!"
Trong giây phút hoảng hốt, ta nhớ ra Bùi Thành Hành đã từng hỏi ta.
"Kiến Thanh, nàng có muốn làm Hoàng hậu của trẫm không?"
Lúc đó ta tưởng hắng ta chỉ nói đùa trong lúc hưng phấn, nên ta cũng chỉ đáp lại qua loa.
"Bệ hạ, từ xưa Hoàng hậu nắm giữ phượng ấn, ở điện Phượng Nghi, thần thiếp xuất thân hèn mọn, làm sao xứng đáng là phượng hoàng?"
Hóa ra là hắn ta nghiêm túc.
Ta tưởng mình là kẻ ăn mày xuất thân hèn mọn, nhưng hắn ta lại cho rằng ta là phượng hoàng điển hình của thiên hạ.
Giống như, "Kiến Thanh" có nghĩa là "chưa từng thấy ai đen tối như vậy", nhưng hắn ta luôn nghĩ rằng "Kiến Thanh" có nghĩa là "gặp mùa xuân, một lòng say đắm".
Ta bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, nhắm mắt lại, xoay người bỏ đi, không ngoái đầu lại.
"Tiểu Hà, chúng ta đi thôi."
22
Bùi Thành Hành, chiếc trâm ngọc bích đó, thực ra chỉ là một ngoại lệ.
Mọi việc trên đời, phần lớn đều không có cách nào toàn vẹn cả.
23
Ba năm sau.
Ta ở một tiệm cờ tại vùng quê xa xôi, cải trang đổi tên, trở thành một thầy dạy cờ.
Đúng vào mùa xuân, ta cầm cuốn sách, tay chắp sau lưng, đi đi lại lại giữa các bàn học.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]