Nhưng cây lê cao như vậy, hàng xóm cũng chưa từng đến thăm.
Ca ca ngốc, nói dối mà cũng không nói cho tròn.
Về sau, ca ca xuất phát tuần tra biên cương, phải tạm thời rời nhà. Trước khi đi, hắn móc từ trong n.g.ự.c ra con d.a.o ngắn Hồi Tuyết chưa từng rời thân, đưa cho ta.
Hắn vốn ít nói, lần đầu tiên nói một câu dài như vậy:
"Kiến Thanh, con d.a.o này đã hái hoa lê cho muội sáu mùa xuân, trên đó luôn có hương hoa. Sau này ta lên chiến trường, cũng không muốn để nó dính máu. Mong muội nhận lấy, coi như quà chia tay."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Ca ca có trường kiếm Lưu Phong, đoản đao Hồi Tuyết, đây là một cặp thần binh thượng cổ, giá trị liên thành, mấy trăm năm nay chưa từng bị tách rời.
Ta rất do dự, không biết có nên nhận hay không.
Ca ca cúi người, đặt đoản đao Hồi Tuyết xuống đất, sau đó cong đôi mắt dài, mỉm cười với ta, xoay người rời đi.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn cười.
Hắn trị quân nghiêm khắc, uy danh lan xa, mọi người vừa kính vừa sợ, nhưng khi cười lại như băng tuyết tan chảy, đẹp đẽ vô cùng.
5
Sau khi ca ca đi, ngày hôm đó, mẫu thân như thường lệ đi luyện kiếm ở sau núi. Giày của mẫu thân vô ý bị đá văng, nàng ấy vừa định nhặt, lại bị một bàn tay béo mập khác cướp trước.
An Vương híp mắt dâm đãng nhìn chân nàng ấy, vung tay ném chiếc giày xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-bao-thu-chon-cung-dinh/3675353/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.