Chương trước
Chương sau
Tiêu Tiêu và Lưu Tâm Di là học viên của học viện ngoại ngữ, một người học tiếng Ả Rập, một người học tiếng Đức, cho nên các cô thường là người trong phòng thức dậy sớm nhất, đi học sớm nhất.
Trong trường học có một cái công viên còn có một cái tên khác gọi là góc ngoại ngữ.Tất cả học sinh của học viện ngoại ngữ dậy sớm đều sẽ tới nơi này để luyện khẩu ngữ. Từ 6 giờ sáng mỗi ngày, công viên này sẽ giống như một buổi hội nghị toàn quốc, ngôn ngữ nào cũng có.
Góc ngoại ngữ này cũng là nơi mà học viên học viện tìm bạn đối tác tốt nhất. Mị lực của ngôn ngữ chính là như thế, có thể làm cho một người hoàn toàn không quen biết nhưng thông qua cùng một ngôn ngữ mà trở thành bạn bè trò chuyện vui vẻ với nhau.
Tiêu Tiêu cùng Lưu Tâm Di bình thường sau khi đi đến góc ngoại ngữ liền sẽ trực tiếp đi học, trên cơ bản là sẽ không trở lại phòng kí túc xá.
Cho nên khi hai người này đã ra cửa mà lại lần nữa trở về, Lư Vãn Vãn cảm giác nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
"Vãn Vãn, hôm nay chúng tớ ở góc ngoại ngữ nhình thấy An Gia Tiên!" Tiêu Tiêu nói.
"Thấy liền thấy thôi, đều học ở một cái trường học, cũng không quy định nói học viên y khoa không thể đến địa bàn của học viện ngoại ngữ." Cố Kiều lười biếng mà trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
"Còn dẫn theo một cô gái!" Lưu Tâm Di nói.
Cố Kiều ngay lập tức thi triển cá chép lộn mình ngồi dậy, bắt lấy hai người hỏi: "Một cô gái? Trông như thế nào?"
Không đợi Tiêu Tiêu miêu tả ra bộ dáng của người kia, Lư Vãn Vãn liền từ trên giường bò xuống dưới, chậm rãi mà nói một câu: "Là Lương Hạ, cô ấy cũng học tiếng Đức."
Lưu Tâm Di bỗng nhiên vỗ trán một cái: "Gần đây không phải thành phố có một đoàn trao đổi từ nước Đức sao? Họ sẽ chọn mấy người học sinh đi nước Đức du học ba năm, nghe nói sau khi trở về có thể trực tiếp vào viện phiên dịch, người phụ trách chuyện này chính là chú của tớ. An Gia Tiên mang theo bạn gái nhỏ tới tìm tớ có phải hay không bởi vì chuyện này?"
Lư Vãn Vãn lắc lắc đầu nói: "An Gia Tiên sẽ không làm vậy, cậu ấy ghét nhất đi cửa sau."
"Vãn Vãn cậu hôm nay đi học thì nên cẩn thận với cậu ta. Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho bọn tớ, bọn tớ sẽ ngay lập tức đi tới cứu cậu." Ba người bạn cùng phòng của cô thống nhất ý kiến với nhau.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ." Lư Vãn Vãn cười cười.
Lời này của cô nói ra thì có vẻ hơi sớm, bởi vì khi cô vừa rửa mặt xong đi ra khỏi phòng kí túc xá liền phát hiện đã xảy ra chuyện gì đó.
Các bạn học nhìn cô với ánh mắt càng ngày càng không thích hợp, biểu hiện cụ thể là, nam sinh tự động rời xa cô 10 mét, nữ sinh nhìn cô đều là vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận.
Loại cảm giác này vẫn luôn duy trì đến khi vào bậc thang của hội trường, bạn học cùng lớp liếc mắt nhìn cô một cái nhưng thật ra không có cái loại cảm giác áp lực như lúc trước, nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại là như thế nào a?
Lớp trưởng Tống Vinh Vinh điểm danh xong, ở trên danh sách đi muộn ghi tên của An Gia Tiên lên, nếu đợi chút nữa điểm danh khi tan học mà anh vẫn còn không tới thì sẽ bị báo là nghỉ học.
Tống Vinh Vinh đi xuống bục giảng, ở bàn dãy bàn phía trước của Lư Vãn Vãn ngồi xuống, quay đầu lại chào hỏi cô.
"Đêm qua cậu thấy thế nào, có uống nhiều quá không?" Lư Vãn Vãn hỏi.
"Tớ không có việc gì." Tống Vinh Vinh khóe miệng hơi cong, nụ cười tiêu sái mà soái khí, co suy nghĩ một chút rồi an ủi nói, "Tớ biết những cái lời đồn đó không phải thật sự, cậu hãy cố lên!"
Lư Vãn Vãn vẻ mặt mộng bức mà nhìn Tống Vinh Vinh: "Lời đồn gì vậy?"
Tống Vinh Vinh thò qua tới nhỏ giọng nói: "Cậu còn không biết sao? Buổi sáng hôm nay liền có người truyền tin, cậu với Nhậm Sơ ngày hôm qua cùng nhau qua đêm."
"Cái gì?" Lư Vãn Vãn bất ngờ đứng dậy, khó trách những người này lại có biểu hiện kì quái như vậy, đây là lời đồn đến từ đâu.
Tống Vinh Vinh giữ chặt cô nói tiếp: "Tớ tin tưởng cậu, ngày hôm qua mọi người cùng đi KTV, cậu hôm nay tới sớm như vậy, khẳng định không phải từ bên ngoài trở lại đây, căn bản là không có khả năng đi qua đêm. Nhưng mà mọi người đều chỉ muốn nghe bát quái, sẽ không suy xét thật giả, cậu cần phải cẩn thận đấy Vãn Vãn. Cậu biết tin tức này truyền ra từ nơi nào không?"
Lư Vãn Vãn gật gật đầu, cô đại khái đã đoán được, đêm qua cô và Nhậm Sơ cùng nhau trở về kí túc xá, chỉ có dì quản lý kí túc xá biết. Sự tình sao lại có thể truyền thành cái dạng này, cô có chút hận những người không hiểu chuyện, không thể đều sáng suốt giống như Tống Vinh Vinh sao?
Làm sáng tỏ, nhất định phải làm sáng tỏ! Cô đem notebook lật tới một tờ trống, định viết một lá thư có kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ, Nhậm Sơ nếu xem thì ít nhất cũng có thể cảm nhận được thành ý của chính mình, nói không chừng liền đáp ứng.
Cô đang vùi đầu viết rất nghiêm túc, đột nhiên có người đặt một túi bánh tart trứng ở trên bàn của cô, là bánh mua từ cửa tiệm bánh ngọt ở trường trung học cũ của cô, cô đã rất nhiều lần hỏi chủ tiệm nơi đó về vấn đề làm điểm tâm.
"Món cậu thích nhất, tớ trước khi đi đã hâm nóng qua, nhanh ăn lúc còn nóng." An Gia Tiên lại đem ly sữa đậu nành lấy ra, đem tới trước mặt cô, "Đường vẫn là một nửa muỗng, tớ đã dậy sớm để làm."
Lư Vãn Vãn cúi đầu, đột nhiên có chút không dám nhìn anh.
"Sao còn không uống? Cậu hẳn là còn không có ăn sáng đi." An Gia Tiên nói.
"Ừ......" Cô cảm giác được hốc mắt có một chút ướt át, tròng mắt di chuyển cô bỗng muốn rơi lệ.
Lư Vãn Vãn nhớ tới khi học năm ba cao trung, hai người bọn họ từng có một hôm đi ăn sáng, uống một ngụm sữa đậu nành ở bên ngoài, cô cảm thấy mùi vị không đúng lắm, sau đó liền bị tiêu chảy, vẫn là An Gia Tiên đưa cô đi toilet. Cô cảm thấy thật mất mặt nhưng An Gia Tiên lại một chút cũng không để ý, sau đó anh liền mua một chiếc máy chuyên làm sữa đậu nành,mỗi ngày mang cho cô sữa đậu nành uống. Thói quen uống sữa đậu nành chỉ cho một nửa muỗng đường hoàn toàn chính là do An Gia Tiên làm ra, thế cho nên về sau khi cô uống sữa đậu nành từ nơi khác đều cảm thấy hương vị không đúng.
"Cậu làm sao vậy? Hôm nay cứ là lạ." An Gia Tiên ấn nhẹ bả vai cô.
Lư Vãn Vãn dùng sức lắc đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ,làm thế nào mới có thể làm nước mắt nhanh chóng biến mất đây?
"Vãn Vãn?"
Lư Vãn Vãn lắc lắc đầu, vội vàng lấy ra bánh tart trứng cắn một ngụm nói: "Đã lâu không ăn, ăn ngon đến muốn khóc."
An Gia Tiên cười, xoa xoa đầu cô: "Ngốc chết mất, ăn ngon đến muốn khóc còn có thể khóc thật."
Lư Vãn Vãn thực không tiền đồ mà hướng về phía anh cười, nàng vỗ vỗ Tống Vinh Vinh ở phía trước hỏi: "Ăn bánh tart trứng sao?"
"Cảm ơn cậu, tớ không muốn ăn." Tống Vinh Vinh gật đầu, lại nói với An Gia Tiên: "Cậu gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Nghỉ học quá nhiều, cũng không xin nghỉ, có phải muốn bị đuổi học hay không?"
Tống Vinh Vinh khi nói lời này có chút hung dữ, cô được coi là một lớp trưởng thiết diện vô tư cũng chính là do dữ dằn thì mới có thể quản lý được những học sinh năm nhất này.
"Tớ có chút việc phải trở về thị trấn Ảnh Chu. Đợi chút nữa tan học tớ sẽ đi tìm giáo viên giải thích."
Ảnh Chu là thị trấn bên cạnh, lái xe đại khái sẽ mất tầm hai giờ, Lư Vãn Vãn cùng An Gia Tiên đều tới từ Ảnh Chu, trường trung học cũ cũng ở đó và đương nhiên, Lương Hạ cũng vậy.
Nguyên một buổi học này Lư Vãn Vãn vẫn luôn thất thần bởi vì di động của An Gia Tiên liên hồi rung lên, anh lập tức nhắn phản hồi lại còn thoang thoảng ý cười bên môi. An Gia Tiên kỳ thật rất hay cười, bộ dáng khi cười cũng rất đẹp, nhưng cô nhìn nhiều cũng cảm thấy bình thường. Ngược lại Nhậm Sơ tươi cười thiếu lại càng thêm thiếu, chất lượng cũng chẳng ra gì nhưng lại người xem dời không nổi mắt.
Từ từ,đang yên đang lành cô nghĩ đến Nhậm Sơ làm gì? Cô dùng sức gõ gõ đầu, có độc a có độc!
Chờ khi cô hồi phục tinh thần lại thì cô đã cùng với An Gia Tiên đã ra tới bậc thang của hội trường.
"Lúc nữa không có tiết học chúng ta cùng nhau đi đến tìm giáo sư Trần không? Tớ đã gọi điện thoại cho nhị sư huynh rồi, anh ấy sẽ ở phòng thí nghiệm chờ chúng ta."
"Tớ một lúc nữa còn phải......"
Lư Vãn Vãn còn chưa nói xong, phía sau bọn họ liền nhảy ra một người, sau đó lập tức nhảy lên trên lưng của An Gia Tiên, ôm sát cổ anh, che lại đôi mắt anh, một bên cười một bên nói lớn: "Đoán xem là ai đây!"
An Gia Tiên bên môi ý cười càng thêm nhẹ nhàng, vỗ vỗ tay cô nói: "Lương Hạ đừng nháo, mau xuống dưới."
Lương Hạ từ trên lưng An Gia Tiên nhảy xuống, quay ngược người lại nhào vào trong lòng ngực anh.
Lương Hạ dáng người nhỏ xinh, làn da trắng nõn, lớn lên nhu nhược đáng yêu, vừa thấy chính là loại nữ sinh làm người ta muốn bảo hộ.
Ngay cả Lư Vãn Vãn khi còn học năm nhất cũng vì Lương Hạ ra sức bảo vệ. Lương Hạ là ở hết học kì 1 kết thúc mới chuyển qua tới, lớn lên xinh đẹp còn biết trang điểm, làm việc thích phô trương nhưng thành tích học tập lại rối tinh rối mù, bị nhóm nữ sinh trong lớp cô lập. Có một lần, cô bị bạn học chặn đường ở nhà vệ sinh nữ, lúc đó Lư Vãn Vãn đi ngang qua còn giúp đỡ cô một phen. Từ đó về sau Lư Vãn Vãn liền trở thành người bảo vệ của Lương Hạ đồng thời bọn họ cũng trở thành bạn tốt. Cố Kiều đã từng khuyên Lư Vãn Vãn rất nhiều lần bảo cô không nên quá thân cận cùng với Lương Hạ, nhưng lúc ấy Lư Vãn Vãn mắc bệnh mà học sinh năm hai cao trung thường hay gặp phải đó là nhiệt huyết một cách thái quá, vì Lương Hạ, hận không thể cùng thiên hạ là địch. Cô là người học tập tốt có danh hiệu "Học sinh dở" còn Lương Hạ là một học sinh dở thật sự.
"Xin chào! Vãn Vãn, đã lâu không thấy!" Lương Hạ sau khi đứng thẳng lại người, cùng Lư Vãn Vãn chào hỏi.
Lư Vãn Vãn lập tức có chút hoảng hốt, cái người ở trước mắt này vẫn còn giống như là một người bạn tốt khi ở cao trung, nhưng một câu đã lâu không thấy, lại không giống như là một bạn tốt sẽ nói.
"Lương Hạ, cậu đã thích ứng với trường đại học sao?"
"Vốn dĩ ban đầu còn không quá thích ứng nhưng may là gần đây có Gia Tiên ở bên cạnh tớ. Vãn Vãn, cậu muốn đi đâu?"
"A? Tớ đi......" Lư Vãn Vãn nhìn thoáng qua An Gia Tiên, lại nhìn Lương Hạ, mỉm cười nói, "Đi thư viện, chờ lúc nữa không có tiết học, tớ đi ôn tập."
"Ồ, quả nhiên vẫn là một học bá! Vậy cậu đi đi, chúng tớ sẽ không làm phiền cậu, Gia Tiên nói muốn đi phòng thí nghiệm, tớ đi cùng cậu ấy. Chờ khi nào cậu rảnh nhớ tìm tớ chơi nha, đã lâu không gặp cậu, có rất nhiều điều muốn nói cùng cậu." Lương Hạ nhiệt tình lôi kéo tay của Lư Vãn Vãn, một đống lời nói chỉ có một ý duy nhất đó là từ chới việc ba người đi cùng nhau.
Lư Vãn Vãn gật gật đầu, xoay người đi trước.
Ở khoa lâm sàng học viện y, chuyện Lư Vãn Vãn thích An Gia Tiên không phải là bí mật, cho nên khi bọn họ thấy An Gia Tiên cùng một nữ sinh khác thân mật đi cùng một chỗ đều sôi nổi chạy tới hỏi Lư Vãn Vãn.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người thật sự không ở bên nhau sao?"
"Cậu thật sự cùng Nhậm Sơ ở bên nhau sao? An Gia Tiên thế nào cũng đi tìm một nữ sinh vậy?"
"Lư Vãn Vãn cậu có ổn không?"
Cô không ổn, thật sự không ổn, xin các cậu không cần hỏi lại. Lư Vãn Vãn chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi khu dạy học, cô nỗ lực mỉm cười với người khác, sau đó bước nhanh chân hơn rời khỏi, nhưng là có quá nhiều người ở lối đi giữa các lớp học và bọn họ đều muốn quan tâm, hỏi thăm cô.
Lư Vãn Vãn cảm thấy mình không thể hít thở nổi, thật choáng váng......
"Lư Vãn Vãn! Chìa khóa xe của tôi có phải ở chỗ của em hay không?" Đột nhiên, có người gọi to tên cô, tầm mắt đang trở nên quay cuồng đột nhiên trở nên rõ ràng, trước mặt cô hiện lên gương mặt kia của Nhậm Sơ.
"Hả? À nó đang ở chỗ của tôi, không phải tôi cố ý lấy đâu." Cô vừa nói vừa lục cặp sách.
Nhậm Sơ ôm lấy bả vai của cô, đỡ cô đi về phía trước: "Ở đằng sau là An Gia Tiên cùng với bạn thân của em?"
"Ừm......"
"Không có tiền đồ. Đi theo tôii, đừng quay đầu lại nhìn bọn họ. Em phải nhớ kỹ người phản bội người vĩnh viễn chỉ nên tồn tại trong quá khứ của em."
"Ừm."
"Chân đi được sao?"
Lư Vãn Vãn trả lời: "Không đi được, đầu có chút choáng váng, có thể là do tụt huyết áp."
"Tôi cõng em."
"Hả?" Lư Vãn Vãn hoảng sợ.
"Vừa rồi khi An Gia Tiên cõng cô gái kia, đôi mắt của em liền nhìn chằm chằm vào họ, em hâm mộ lắm đúng không?"
Cô sao lại phải thấy hâm mộ cô chỉ là cảm thấy kinh ngạc thôi, nhưng vấn đề ở đây là: "Anh làm sao mà biết được?"
"Tôi đứng ở cửa lớp em chờ em tan học, em giống như một người mù đi ngang qua trước mặt tôi!"
"Tôi lúc ấy đang nghĩ một số chuyện."
"Câm miệng, nhanh chóng đi lên." Nhậm Sơ ngồi xổm xuống.
"Không cần, hôm nay hai người chúng ta lại sinh ra một số tai tiếng rồi không tốt lắm đâu."
"Nói nhảm cái gì vậy, em là muốn bị người bạn thân giả tức chết vẫn là muốn làm cô ấy tức chết?"
Anh vừa mới nói như vậy, Lư Vãn Vãn giải khai bế tắc, trực tiếp nhảy lên trên lưng Nhậm Sơ.
"Rốt cuộc em nặng bao nhiêu cân vậy?"
"Tôi rất nặng sao?" Lư Vãn Vãn kinh ngạc.
"Trừ bỏ tôi, có lẽ không ai có thể cõng nổi em."
Lư Vãn Vãn có chút ngượng ngùng: "Tôi gần đây có lẽ ăn hơi nhiều, chờ lúc nữa tôi làm cho anh một ít thạch sữa hai tầng bồi bổ."
"Ừ."
Nhậm Sơ cõng Lư Vãn Vãn, ở trước ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người đi ra khỏi cổng khu dạy học khoa lâm sàng, kéo cửa một chiếc xe Cherokee ra, đưa Lư Vãn Vãn vào trong.
"Đây là xe ai?"
"Tôi."
"Xe của anh không phải ở dưới phòng ký túc xá nữ sao?"
Nhậm Sơ buồn cười mà nhìn cô, một bên giúp cô thắt dây an toàn một bên nói: "Khi đầu tư kiếm lời thuận tay mua, nữ sinh các em không phải cũng thích mua mua mua sao?"
Lời này nói cỡ nào hợp tình hợp lý, mua xe cùng mua quần áo, đồ trang điểm có thể giống nhau sao?
Nhậm Sơ trực tiếp lái xe đưa cô đến phòng hoạt động câu lạc bộ, từ trên xe cầm một bao đồ vật xuống dưới. Vào trong câu lạc bộ anh mới đem đồ vật đưa cho Lư Vãn Vãn. Khi cô thấy, thì ra đó là đường bột cùng với chocolate.
"Tôi ở đây cũng có."
"Tôi chỉ thích ăn cái loại chocolate."
"Ồ. Vậy đi qua bên kia đợi chút, tôi sẽ làm xong rất nhanh."
"Ừ."
Nơi này trừ bỏ hai cái ghế ở quầy bar, còn có một chiếc ghế mây do Lư Vãn Vãn tự mình mua để dùng lúc bình thường đọc sách. Nhậm Sơ ngồi trong chốc lát liền cảm thấy khó chịu ghế dựa này quá thấp, anh cảm thấy chân không có chỗ để.
Đợi hơn nửa giờ, Lư Vãn Vãn bưng một cái khay lại đây, bánh kem dung nham, thạch sữa hai tầng và còn có một ly trà chanh.
"Sợ anh cảm thấy ngán nên tôi có chuẩn bị thêm để uống."
"Còn em?" Nhậm Sơ hỏi.
"Ở trên bàn chính."
"Mang lại đây cùng nhau ăn."
Lư Vãn Vãn đành phải mang lại đây, cầm thêm hai cái cái đệm đặt ở trên mặt đất, ngồi ở phía đối diện Nhậm Sơ,bộ dáng vô cùng đáng thương làm Nhậm Sơ không nhịn được cười. Hắn cũng cầm lấy một cái đệm, đem ghế dựa đẩy ra, cùng cô cùng nhau ngồi dưới đất dựa lưng vào cửa sổ.
"Nhậm Sơ, vừa rồi tôi không có tiện nói, lúc anh cõng tôi đi ra khỏi đó, soái ngây người!"
Nhậm Sơ nhướng mày.
"Tôi có trộm quay đầu lại liếc mắt một cái, Lương Hạ hình như rất không xui. Anh sao lại biết sẽ chọc tức đến cô ấy?"
Nhậm Sơ ăn một miếng bánh kem, vị ngon đến gần như muốn tan chảy. Anh đang dâng trào cảm hứng liền cùng cô nói đơn giản vài câu: "Tôi cùng cô ta cùng nhau tới, lúc ở cửa cô ta nhìn chằm chằm vào tôi cùng với xe của tôi, rất nhiều lần muốn đến gần. Người bạn khuê mật này của em trình độ không thấp."
Lư Vãn Vãn không khỏi tán thưởng trong lòng, anh ta có thể nhìn ra tới vậy thì cũng không phải là một người đơn giản a!
"Tôi đã hỏi qua Mạnh Tây Bạch,buổi chiều em không có tiết học, cùng tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Tôi không đi! Hai chúng ta đang có nhiều tai tiếng, không nên xuất hiện cùng nhau."
Nhậm Sơ nghiêm túc: "Vậy em có biện pháp giải trừ tai tiếng sao?"
Lư Vãn Vãn lập tức gật đầu: " Anh xem cái này một chút."
Cô lấy ra tờ giấy viết trong tiết học ngày hôm nay, ở bên trên có ghi một dòng tiêu đề《 Thư kế hoạch giải trừ tai tiếng 》dài liền bốn trang có ghi rõ mục đích, bối cảnh, từng bước tiến hành, viết đến rõ ràng, rành mạch. Nhậm Sơ sau khi nhìn liền nhịn không được cười.
"Anh cười cái gì vậy?"
"Em cảm thấy dựa theo từng bước đi trên cái bản kế hoạch này tai tiếng của hai ta liền biến mất?"
Lư Vãn Vãn dùng sức gật đầu: "Đương nhiên!"
"Được rồi, buổi chiều cùng tôi đi ra ngoài mua chút đồ vật sau đó tôi liền đáp ứng chấp hành theo kế hoạch của em."
"Liền đơn giản như vậy?" Lư Vãn Vãn có điểm khó có thể tin, trong ấn tượng của cô Nhậm Sơ cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Nhậm Sơ cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, đích xác là quá đơn giản cho nên anh lại cho thêm một điều kiện nói: "Lại đưa cho tôi thêm một cái điểm tâm."
"Ư......" Cô có chút hối hận khi đã hỏi câu kia.
"Em không đáp ứng liền coi như thôi, tai tiếng của tôi rất nhiều không để bụng có thêm một cái."
"Một lời đã định!" Lư Vãn Vãn vươn tay tới bắt tay anh một cách mạnh mẽ.
Nhậm Sơ cười như không cười mà nhìn Lư Vãn Vãn, ảnh còn đang định nói thêm cái gì đó, Lư Vãn Vãn liền nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hỏi: "Nếu không chúng ta đi về kí túc xá trước? Bây giờ cách buổi chiều vẫn còn sớm."
Anh nhìn thời gian, đã 11 giờ, rõ ràng cách buổi chiều không còn sớm.
"Đi ra ngoài ăn cơm."
Lư Vãn Vãn líu lưỡi: "Anh vừa mới ăn nhiều điểm tâm như vậy, nhanh như vậy lại đói bụng?"
"Lại đói bụng thì như thế nào?" Anh cố ý hỏi.
Lư Vãn Vãn xoay người lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nuôi không nổi, nuôi không nổi......"
Nhậm Sơ nghe xong, trong lòng đột nhiên trào ra một trận ngọt ngào, anh cảm thấy chính mình có bệnh.
"Tôi có thể không đi ăn được không, tôi muốn trở về ngủ trưa. Đó là thói quen tôi rèn được, lúc cao trung anh không có thói quen ngủ trưa sao?" Hỏi xong Lư Vãn Vãn liền hối hận bởi vì cô đột nhiên nhớ tới Nhậm Sơ là được đề cử đi học. Nhưng cũng phải nói đến, Nhậm Sơ học tập thật là giỏi nha! Bội phục nhất chính là cái loại người này, không học tập nhiều mà cũng có thành tích tốt, đây là người trời sinh có cái đầu thông minh, người khác dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể bằng được.
"Mới vừa ăn no liền ngủ sẽ không tốt đối với dạ dày, em có muốn đi vận động cho dễ tiêu hóa một chút hay không?"
Cô trong đầu nháy mắt hiện ra cảnh tượng hai người bọn họ cùng đi tản bộ, nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi không cần! Ai mà không có yêu thích của riêng mình! Tôi liền thích ngủ!"
"Được, buổi chiều gặp."
"Được. Vậy tôi đi trước, nếu như anh vẫn còn muốn ở lại đây thêm một chút nữa thì lúc đi nhớ khóa cửa giúp tôi." Lư Vãn Vãn nói xong liền chạy, bởi vì hai kí túc xá có chung một đoạn đường, cô sợ lại phải đi cùng anh.
Trên đường trở về kí túc xá, Lư Vãn Vãn đã nhận được liên tiếp mười mấy tin nhắn bằng giọng nói từ WebChat của Lương Hạ, mỗi tin nhắn đều có hơn một phút, cô nhíu nhíu mày, nghe từng cái một.
Nội dung đại khái chính là, cô ta ở phòng thí nghiệm rất nhàm chán, muốn tìm Lư Vãn Vãn chơi, đề tài vòng tới vòng lui, cuối cùng vòng tới muốn đến kí túc xá của Lư Vãn Vãn ở vài ngày.
Lư Vãn Vãn điện thoại lại cho Lương Hạ, Lương Hạ thật lâu mới tiếp máy, thanh âm có chút thở hồng hộc, cô cười cười xin lỗi nói: "Mới vừa rồi tớ đang ở phòng thí nghiệm, không dám tiếp. Vãn Vãn, cậu hiện tại đang ở kí túc xá sao? Tớ rất nhớ cậu a, tớ có thể ở cung cậu vài ngày hay không, tớ có thật nhiều lời muốn cùng cậu nói."
Lư Vãn Vãn trầm mặc, các cô rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu xa cách, hình như chính là vài tháng sau khi phân trường, khi đó Lư Vãn Vãn quen biết An Gia Tiên trước, sau đó cô mới đưa An Gia Tiên giới thiệu cho Lương Hạ, ở một đoạn thời gian sau đó, Lương Hạ liền bắt đầu không cùng cô liên hệ. Cô lúc ấy cũng không nghĩ tới nguyên nhân, hiện tại nghĩ lại, lại rõ ràng ngay trước mắt.
Nói đông nói tây nửa ngày, Lư Vãn Vãn nói: "Dì quản lý chỗ tớ kiểm tra rất nghiêm ngặt, tớ cũng không biết có xin được không."
Lương Hạ dùng giọng thất vọng nói: "Như vậy à, vậy thì tớ cũng chỉ có thể tiếp tục ở ngoài khuôn viên trường, lại phải chậm trễ chuyện rèn luyện ngoại ngữ rồi. Cậu cũng biết Gia Tiên am hiểu chính là tiếng Anh, tiếng Đức một câu cũng nghe không hiểu."
"Ừm......"
Lư Vãn Vãn cúp điện thoại, sau khi trở về kí túc xá như thế nào cũng không thể ngủ được. Trong phòng kí túc xá cũng chỉ có một người là cô, trong lòng cô bỗng nhiên có một ý tưởng, nghẹn đến mức rất khó chịu, muốn tìm người để nói hết mọi chuyện. Cô thở một hơi dài, nhắn cho nhị sư huynh Mạnh Tây Bạch cái WeChat: "Sư huynh, em muốn hỏi anh một vấn đề."
Vài phút sau Mạnh Tây Bạch nhắn lại cho cô một hàng chữ: "Tình yêu, Đại Bảo, anh sẽ cứu mẹ anh trước sau đó sẽ chết cùng em."
Lư Vãn Vãn: "......"
Cô không nói nữa là được chứ gì!
Lại qua hơn hai mươi phút, Nhậm Sơ gửi một tin nhắn cho cô: "Em có đang tỉnh không?"
"Tỉnh."
"Ở cửa kí túc xá gặp."
Cô ngạc nhiên tay đều bắt đầu run rẩy: "Cổng trường! Chúng ta gặp nhau ở cổng trường!"
Nhậm Sơ: "Được."
Lư Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, khoác thêm một chiếc áo đi từ trên lầu xuống dưới, thời điểm đi ngang qua phòng của dì quản lý liền bị gọi lại.
"Bạn học Lư chiếc xe con đậu ở ngoài khi nào thì rời đi vậy?"
"Con không có xe a."
Dì quản lý cười cười nói: "Chính là chiếc xe kia của Nhậm Sơ bạn trai con a! Nhớ rời đi nhanh đi, nó chiếm nhiều diện tích lắm."
Lư Vãn Vãn bỗng nhiên nhớ tới những tai tiếng gần đây, tự nhiên có chút sinh khí: "Dì à con cùng với Nhậm Sơ không có quan hệ gì cả, dì đừng có nói bậy được không, hại thảm con rồi."
Dì túc quản mang vẻ mặt biểu tình của một người từng trải: "Dì không nói bậy nha, may mà đêm hôm qua dì vẫn chưa ngủ, mới có thể mở cửa bằng không thì hai đứa các ngươi phải đi ra ngoài qua đêm. Hôm nay người ta lan truyền thành như vậy dì cũng thực mê mang."
Được nha! Rốt cuộc thì dì túc quản cũng biết chuyện gì đã xảy ra, mỗi người nghe tin đều sẽ tưởng tượng thêm một chút, lời đồn bậy thật là đáng sợ!
"Tiểu nha đầu, trong tòa nhà này của chúng ta, dì đã lục soát ra hơn hàng trăm bức thư tình không thể gửi đi chỉ có thể giấu ở phía dưới gối ngủ và đều là viết gửi cho Nhậm Sơ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy một cô gái thân thiết cùng với Nhậm Sơ như vậy!"
"Dì hãy yên tâm đi, con sẽ không thích Nhậm Sơ, danh tiếng của anh ta quá kém, con tuyệt đối sẽ không nhảy hố lửa giống như những người thiếu nữ khác."
Cô nguyên bản cho rằng mình mói ra những lời lẽ khẳng khái như vậy sẽ làm cho dì quản túc vui vẻ ra mặt, rốt cuộc cuối cùng thì cũng khuyên bảo được một thiếu nữ lạc đường biết quay đầu lại, nhưng cô lại chưa từng tưởng dì túc quản có chút tức giận.
"Sao có thể nói bậy như vậy đâu, Nhậm Sơ đứa nhỏ này thật sự rất tốt,quyền lợi và lợi ích của chúng ta vẫn là nhờ đứa nhỏ này giúp đỡ tranh thủ đâu! Nhậm Sơ đứa nhỏ này tính tình vừa tốt vừa thiện lương lại thân thiện."
Người này...... cùng với người cô nhận thức không hề giống nhau nha!
Nhậm Sơ gửi cho Lư Vãn Vãn một cái WeChat, vừa mới mở ra nghe liền thấy khẩu khí không tốt: "Vừa nhìn thấy ai liền trò chuyện trong chốc lát, em quả là một người dễ gần nha, em là minh tinh à? Lại đây nhanh lên!"
Lư Vãn Vãn: "......" Dì túc quản à, đây là người mà dì nói vừa thiện lương lại vừa thân thiết.
Ra khỏi cửa của kí túc xá, xe thể thao ở đây, Cherokee cũng ở đây và quan trọng nhất chính là Nhậm Sơ cũng ở đây......
Lư Vãn Vãn nhìn quanh bốn phía, không có người nào phát hiện, cô nhanh chóng thò lại gần nói: "Không phải phải đã nói là gặp ở cổng trường sao, sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới lấy xe." Nhậm Sơ trả lời một cách đương nhiên.
Lư Vãn Vãn nhanh chóng móc ra chìa khóa xe, nhét vào trong tay anh nói: "Đi mau đi mau!"
Nhậm Sơ cười: "Tôi có một người làm thế nào có thể lái hai chiếc xe?"
Cô sửng sốt nói: "Anh tới lấy xe sao lại còn lái xe?"
"Chẳng lẽ em làm tôi đi bộ tới?"
Lư Vãn Vãn á khẩu không trả lời được
"Lên xe."
"Tôi không! Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, ở chỗ đèn xanh đèn đỏ bên ngoài cổng trường gặp."
Nói xong, Lư Vãn Vãn liền đem áo khoác có mũ đội lên, chạy như điên ở trên đường lát đá dẫn đến trường học.
Nhậm Sơ xuống xe, lái đi chiếc xe thể thao kia của anh, Cherokee cứ tự nhiên như vậy liền đỗ tại dưới lầu kí túc xá. Dì túc quản thấy vậy liền cực kì tức giận, mới vừa mới lái đi một chiếc, lại có thêm một chiếc xe càng thêm chiếm địa phương.
Lư Vãn Vãn đã đi được một đoạn đường rồi liền phát hiện đằng sau có người đang đi theo mình. Cô quay đầu nhìn lại thấy Nhậm Sơ đang lái xe dùng một tốc độ cực kì thong thảđi theo phía sau cô. Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, cực kì hoảng sợ mà nhìn về phía bạn học ở xung quanh, sau đó dậm chân nhỏ giọng quát anh: "Anh đang làm gì vậy, lái nhanh lên đi?"
Thanh âm của cô mềm mại mang theo một chút nóng nảy giống như muốn khóc đến nơi. Nhậm Sơ càng nghe càng cảm thấy thú vị, vẫn giữ nguyên một khuôn mặt nói: "Làm nóng xe, em đi đường của em đi, đừng cùng tôi nói chuyện cẩn thận bị người nhìn thấy."
Vốn dĩ cô không gây chú ý như vậy nhưng chiếc xe thể thao này của Nhậm Sơ quá nổi bật, cứ như vậy đi theo cô, người sáng suốt vừa thấy liền biết làm sao lại thế như này. Lư Vãn Vãn tức giận đến dậm chân sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe. Nhậm Sơ dừng xe, Lư Vãn Vãn đi lên, sau đó nhanh chóng khởi động động cơ, đạp ga khiến cho xe nhanh chóng rời khỏi cổng trường học.
Đại học Z tuy rằng ở gần nội thành nhưng cũng phải mất ước chừng khoảng một giờ mới có thể đến được điểm đến —— một khu kinh doanh những đồ nội thất nhập khẩu.
Bọn họ lên tới lầu 3, khu vực chuyên dành cho ghế sô pha.
"Anh muốn mua đồ nội thất?"
"Ừ, mua hai ghế sô pha. Cái ghế bên kia em tới ngồi đi." Nhậm Sơ chỉ vào một chiếc ghế sô pha đơn bằng da màu xanh lục đậm.
Lư Vãn Vãn không có nghiên cứu gì về ghế sô pha, ba của cô thích chỉ mua loại đắt chứ không mua loại phù hợp, đây cũng là lý do khiến cho nhà cô có chút giống như nhà giàu mới nổi.
Sô pha này còn có một chỗ để chân, cả người ngồi lên đều cảm thấy cực kì thoải mái, cô tựa lưng dựa vào ghế ngồi, ghế sô pha có thiết kế hoàn toàn phù hợp với thân thể.
"Rất thoải mái." Cô nói.
"Ừ." Nhậm Sơ quay đầu nói với người bán hàng "Lấy hai cái."
"Tiên sinh có ánh mắt thật tinh tường, đây là một thiết kế do chính tay một nhà thiết kế người Italy thiết kế vừa mới đoạt giải, chỉ còn lại đúng hai chiếc ghế." Nhân viên hướng dẫn một bên thanh toán một bên khen Nhậm Sơ. Phản ứng của Nhậm Sơ trước sau nhàn nhạt.
Hai chiếc ghế sô pha tiêu mất mười mấy vạn, đôi mắt cũng không chớp một chút, mua đồ vừa mau vừa tàn nhẫn. Cô cảm thấy Nhậm Sơ vẫn là so với lão ba của mình càng giống với nhà giàu mới nổi hơn.
Ba của An Gia Tiên là nhà thư pháp, bình thường hay thích những đồ vật cổ điển, cô đã từng đi qua nhà anh và và cảm thấy rất thích thú đối với cái bàn làm bằng gỗ hoa lê của nhà anh.
Sao tự nhiên lại nghĩ đến An Gia Tiên? Cô lắc lắc đầu.
Nhậm Sơ viết xong địa chỉ giao hàng đến liền thấy Lư Vãn Vãn ở đàng kia lắc đầu.
"Em là trống bỏi sao?"
Lư Vãn Vãn tựa hồ giống như không nghe thấy, cô lại nghĩ đến cái vấn đề minh đang khó chịu lúc buổi trưa.
"Anh bây giờ không có chuyện gì phải làm đúng không? Tôi mời anh đi uống trà sữa."
Sô pha còn phải bảo dưỡng một chút, ngày mai mới có thể đưa tới, cho nên liền đơn giản đáp ứng rồi.
Lư Vãn Vãn chạy nửa con phố, tìm được cửa hàng trà sữa, đóng gói hai cốc trà sữa trân châu, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
Nhậm Sơ nhìn cô bằng ánh mắt có chút quái quái, Lư Vãn Vãn sửng sốt, người này sẽ không có uống qua trà sữa trân châu đi? Cô nhanh chóng xé mở gói ống hút cắm vào cốc đưa cho hắn.
"Học trưởng, có phải anh có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện cảm tình không?" Lư Vãn Vãn vừa nói vừa từ trong túi móc ra một cái túi được đóng kín, xé mở một góc, đưa đến trước mắt Nhậm Sơ.
Đó là một túi bánh cookie tự làm, Nhậm Sơ ăn một miếng, xốp giòn thơm ngọt. Anh nhìn vào cái cặp sách kia của Lư Vãn Vãn, sao lại giống như cái túi Doraemon giống nhau, cái gì đều có?
"Học trưởng, anh có thể hay không phân tích giúp tôi. Tôi có chút hoang mang." Lư Vãn Vãn nói.
"Phân tích cái gì?"
"Tôi có phải hay không giống chút giống trà xanh?"
(* Trà xanh: một từ lóng của cộng đồng mạng - ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.)
"Phốc......" Nhậm Sơ trực tiếp phun ra một ngụm trà sữa.
Lư Vãn Vãn rút ra hai tờ giấy khăn đưa cho anh rồi nói tiếp: "Lương Hạ là người mà hôm nay anh có gặp qua, là bạn học học cùng với tôi từ cao trung, cũng được coi như là bạn thân đi. Sau năm hai cao trung tôi có giới thiệu cô ấy cùng An Gia Tiên, sau đó bọn họ liền ở bên nhau. Nhưng tôi lại hoàn toàn không biết mà vẫn tỏ ra thân thiết với An Gia Tiên, còn rất hưởng thụ sự đối xử tốt đẹp của An Gia Tiên, cho nên mới làm cho Lương Hạ thân là bạn gái chính quy mới có thể xa cách ta. Vậy anh nói tôi có phải hay không có chút giống trà xanh?"
Nhậm Sơ nhíu nhíu mày, một câu em có bệnh nghẹn hơn nửa ngày lại nghẹn trở về, anh vào vai một chuyên gia phân tích tình cảm, từng bước hỏi: "Vậy Lương Hạ có biết em thích An Gia Tiên không?"
Lư Vãn Vãn gật đầu: "Tôi đối với An Gia Tiên là nhất kiến chung tình, người thứ hai mà nói cho chính là Lương Hạ, cô ấy muốn biết tôi thích loại nam sinh như thế nào."
Nhậm Sơ bất đắc dĩ, đây không phải là có có chút giống trà xanh mà gọi là có chút ngốc đi.
"Vậy học trưởng, tôi về sau có nên ít tiếp xúc với An Gia Tiên một chút hay không? Cậu ấy đều đã có bạn gái, trước kia tôi không biết nhưng hiện tại tôi đã biết, tôi có phải bảo trì khoảng cách với cậu ấy không?"
"Tra nam."
Lư Vãn Vãn kinh ngạc, còn có chút tức giận: "Học trưởng, An Gia Tiên không phải tra nam, cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, vẫn luôn chăm sóc tôi. Biết tôi hay bị tụt huyết áp, lại không thích uống sữa bò, liền mỗi ngày ép sữa đậu nành cho tôi. Không có nam sinh nào giống như cậu ấy có thể săn sóc như vậy. Cậu ấy không có làm chuyện gì có lỗi với tôi, là tôi ảo tưởng quá nhiều."
"Cậu ta một bên đối với tốt với em, một bên lại chăm sóc cho bạn gái, như vậy có thể gọi là bắt cá hai tay, chính là tra nam em có hiểu không?"
"Tôi......" Lư Vãn Vãn cảm thấy có chút ủy khuất. Cô sao lại không hiểu nhưng chỉ là không nghĩ thừa nhận, cô không muốn làm cho hình tượng của An Gia Tiên ở trong lòng mình trở nên rách nát.
"Dù sao thì cậu ấy cũng không phải! Danh tiếng của anh kém như vậy, tôi còn chưa nói anh là tra nam, anh không được nói cậu ấy." Lư Vãn Vãn vừa sốt ruột giải thích vừa khóc nức nở.
Nhậm Sơ nghe xong tuy rằng cảm thấy không thể hiểu được cô nhưng vẫn sờ sờ đầu cô, an ủi vài câu: "Em không chỉ phải cách xa An Gia Tiên ra mà cái cô gái tên Lương Hạ gì đó cũng phải cách xa ra một chút, biết em thích ai còn muốn cố ý tiếp cận, mục đích ban đầu liền không thuần, một người bạn như vậy không cần cũng được. Những người bạn cùng phòng của em mấy người đó cũng khá tốt, đặc biệt là hai người học học viện ngoại ngữ kia."
"Thành viên của Nhậm Sơ hậu viện hội, fan hâm mộ của anh."
Nhậm Sơ đôi mắt cong cong: "Khó trách nhìn như vậy thuận mắt."
Lư Vãn Vãn: "......"
"Cảm ơn anh, học trưởng, chúng ta trở về đi."
Lúc trở trường học là vào lúc giờ cao điểm, xe của Nhậm Sơ bị kẹt ở trên cầu vượt, nửa giờ cũng chưa đi được mấy trăm mét, Nhậm Sơ cảm thấy có chút bực bội.
Thiển Đảo là một thành thị vô cùng mỹ lệ,hầu hết các khu phố cổ đều là những tòa nhà cũ từ hàng chục năm trước, sau này xây dựng lại nhưng những tòa nhà vẫn còn giữ một phong cách thống nhất, vừa có phong cách dị quốc vừa hơi hướng cổ điển.
Từ trên cầu nhìn xuống dưới, đâu đâu cũng đều là mái nhà hình vòm màu đỏ, vách tường màu vàng nhạt, những tán lá bạch quả cuối mùa thu đẹp khó có thể miêu tả được. Vì vậy Lư Vãn Vãn mang một tâm tình vô cùng tốt, cô không có một chút nào bực bội bởi vì kẹt xe mà ngược lại cảm thấy rốt cuộc cũng có thời gian để ngắm cảnh ở Thiển Đảo.
Cô trước kia cũng đã tới thị trấn Thiển Đảo bởi vì Thiển Đào cùng với quê của cô là Ảnh Chu cách thật sự rất gần, chỉ là khi đó cô luôn đi lang thang ở trong thành nội nên tất cả những gì cô cảm thụ đều là tốc độ hiện đại hóa.
"Học trưởng, tôi có thể đứng lên sao?"
Nhậm Sơ phát hiện, chỉ khi cô có việc cần tới anh thì cô sẽ gọi anh học trưởng còn không đều là gọi thẳng tên. Anh cũng không để bụng cách gọi như thế nào, chỉ là bộ dáng khi cô kêu học trưởngphá lệ ngoan ngoãn.
"Khói lớn."
"Ồ." Lư Vãn Vãn có chút thất vọng.
Nhậm Sơ đang lái một xe thể thao có mui trần nhưng anh ngại bên ngoài dơ cho nên không có mở. Tuy rằng cự tuyệt nhưng Nhậm Sơ vẫn hạ cái nút để cho mui xe gấp lại về phía sau, trên đỉnh đầu xuất hiện một mảnh hoàng hôn.
Lư Vãn Vãn có chút hưng phấn, nàng lại hỏi: "Tôi có thể đứng lên sao?"
"Không thể làm như vậy khi lái xe, nếu như tốc độ quá nhanh sẽ có nguy hiểm. Đừng tin tưởng tình tiết trên phim truyền hình đều là gạt người."
"Ừm! Học trưởng đừng lo lắng, tôi hiểu rồi."
Cô đứng lên có thể nhìn thấy chỗ phong cảnh xa hơn, Thiển Đảo ba mặt được bao quanh bởi biển và hướng cô đang nhìn ra xa chính là nơi giao nhau giữa biển và bầu trời.
Nhìn một lúc lâu, cô cũng cảm thấy khá mệt mỏi, tốc độ xe vẫn cực kì thong thả, Nhậm Sơ hít một hơi lớn tro bụi, hắt hơi một cái. Lư Vãn Vãn tìm khăn ướt đưa cho anh, qua một lúc lại hỏi: "Nhậm Sơ, anh có thấy khát nước không?"
"Có."
"Có nước khoáng, tôi đưa cho anh."
"Hử?"
Anh quay đầu nhìn về phía Lư Vãn Vãn, cô quả nhiên từ trong cặp sách lấy ra một chai nước khoáng, lại lấy ra tới một hộp đường lấy từ bên trong đổ một viên đường, bỏ vào trong bình nước khoáng, đóng nắp lên, quơ quơ. Đường hòa tan tạo thành rất nhiều bọt khí. Cô lại lần nữa vặn ra đưa cho Nhậm Sơ.
Nhậm Sơ uống một ngụm, nước nhàn nhạt vị ngọt mật đào, rất dễ uống, anh có chút cảm thấy thần kỳ.
"Còn có cái gì ăn không?"
Lư Vãn Vãn lại bắt đầu mở túi, tìm ra hai túi kẹo hạnh nhân: "Tôi mới làm mấy ngày hôm trước anh nếm thử không?"
Nhậm Sơ cảm thấy cô quá thần kỳ, quả thực là cái bảo bối. Lúc này đường phía trước đã có thể đi được một ít, tốc độ xe cũng nhanh hẳn lên. Anh nói: "Giúp tôi lột một cái, tôi lái xe."
"Ồ, được."
Lư Vãn Vãn rất tự nhiên mà lột ra cho anh một viên kẹo hạnh nhân, đưa tới bên môi của anh.
Nhậm Sơ há mồm cắn, sau đó bắt đầu nhấm nuốt.
Thật ngọt, giống như cô vậy.
Hàm răng của Nhậm Sơ chỉnh tề lại trắng tinh, màu môi hơi nhạt, thật là đẹp. Cô nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.