*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bọn hắn lựa chọn căn hộ này còn có một nguyên nhân, đó là dưới lầu của khu chung cư có một bãi đậu xe không thu phí, ở một nơi gần trường đại học lại có mật độ cư trú cực cao như thế, điều này là phi thường hiếm thấy.
Đặt tiền cọc, tạm ký hợp đồng một năm, xong đâu đó, Tần Dương liền trở về nhà, đem con Jaguar của mình lại đây.
Cuối tuần, hai người lái xe đến showroom IKEA(*),cùng chọn mành rèm, chậu cây, đồ gia dụng và bát đĩa nồi niêu…
(*) IKEA: một doanh nghiệp tư nhân Thụy Điển, tập đoàn quốc tế chuyên thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới.
“Mua nhiều dụng cụ dùng trong nhà bếp thế, anh định tự mình xuống bếp nấu cơm sao?” Hà Tấn liếc nhìn túi đồ đầy ắp, có chút băn khoăn độ thực dụng của mấy thứ này.
Tần Dương nhướng cao lông mày: “Mua cho em, em nấu cho anh ăn.”
Hà Tấn là một người tôn thờ chủ nghĩa “đàn ông không vào bếp”, vì thế lập tức xua tay: “Em nói trước, em không biết nấu cơm, cùng lắm chỉ biết dùng nồi cơm điện đun gạo thôi nhé!”
Tần Dương nắm chặt bờ vai của cậu, lắc lư cái cổ tiến sát lại gần, ghé vào lỗ tai Hà Tấn, dùng thanh âm trầm thấp, ôn nhu nói: “Bác học ấy à, hẳn là không có gì không thể học, em thông minh như vậy, anh không tin em không học nổi nấu ăn.”
Hà Tấn bị động tác bất thình lình của người kia dọa sợ tới mức toàn thân cứng đờ, tuy rằng Tần Dương lùi lại rất nhanh, song cảm giác ái muội quanh quẩn bên người cậu vẫn thật lâu không hề tiêu tán. Hơn nữa, người qua kẻ lại xung quanh bọn hắn, tất cả đều là tình nhân trẻ tuổi đang chuẩn bị xây dựng gia đình, do đó loại không khí ấm áp này cũng làm Hà Tấn sinh ra một loại ngượng ngùng khó có thể hình dung.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại hết nửa ngày, cuối cùng Hà Tấn phát hiện, tại phương diện nào đó, cách chi tiêu giữa cậu và Tần Dương quả thực rất khác nhau. Tỷ như mua một cái ghế, Hà Tấn cảm thấy dùng được là được, nhưng Tần Dương lại muốn phải đẹp, phải thoải mái, hắn chọn hai cái ghế xoay bằng da của “IKEA”, năm nghìn một chiếc, tổng vào là một vạn, thành công khiến cho Hà Tấn chấn động thật sâu.
Tuy nhiên cậu đã thông suốt rồi, nếu không có Tần Dương, cơ bản là cậu không kiếm được bốn mươi vạn tiền thưởng từ giải đấu kia, cho nên, dù phải tiêu hết số tiền này cho hắn, cậu cũng sẽ không ca thán nửa lời. Nếu hai người chung sống với nhau, cậu lại cứ vì chút lòng tự trọng cỏn con mà yêu cầu đối phương nhân nhượng mãi, vậy thì thực đáng để băn khoăn.
Dạo đến bốn giờ chiều, hai người mới chở một xe đồ về phòng trọ.
Hì hục khiêng đồ lên đến lầu ba — không cao cũng không thấp — nghỉ ngơi trong chốc lát, cả hai lại bắt đầu phân công hành động.
Tần Dương còn mang bộ loa Bose từ nhà lại đây, sau khi lắp ráp xong xuôi, hắn mới lấy vòng tay thông minh ra, đồng thời hỏi Hà Tấn lúc ấy đang dọn dẹp tại phòng bếp: “Vợ à ~~ Em muốn nghe bài gì?”
Hà Tấn thoáng dừng tay, đối với cách xưng hô này của Tần Dương, lần nào cậu cũng có cảm giác mất thể diện một cách kỳ lạ, bất kể là trong game, trong tin nhắn, hay thậm chí là lúc ở trên giường… Song hiện tại, tiếng gọi tha thiết của đối phương thế nhưng lại mang theo một tia quyến luyến, điều này khiến Hà Tấn sinh ra một loại cảm giác “loạn giới tính” chẳng hiểu vì đâu, tựa như bọn họ đã thực sự kết hôn, và tựa như cậu thực sự trở thành vợ của người ta vậy.
“Tùy anh!” Hà Tấn cảm thấy hai má có chút nóng lên, một bên tiếp tục mở nước ấm tẩy rửa gia cụ mới, một bên đáp lời.
Ngay sau đó, một ca khúc tiếng Anh với giai điệu nhẹ nhàng vang lên từ buồng ngủ, mang theo ánh tà dương của một buổi chiều cuối đông, vờn quanh căn phòng nho nhỏ của hai người.
“A mask is easily placed, on a betrayed and broken face… my scars i shouldn’t hide, from the people who are on my side…”
Hà Tấn vô thức đong đưa thân mình theo điệu nhạc, đem bát đĩa đã rửa xong đặt vào cái rổ chờ khô. Còn Tần Dương thì lắp giá sách và kê bàn ghế trong phòng, đồng thời ngâm nga theo câu hát.
“Rolling up my sleeves to fight against, all the things i locked up, and all the things i fenced…”
“But it’s time to let it out, so we build a brand new castle…”
Ngày hôm sau, hai người lại lên mạng đặt mua chăn ga gối đệm.
Bận bận rộn rộn mất mấy ngày, cuối cùng nhà mới cũng được trang hoàng xong xuôi. Bức màn kẻ sọc màu xanh nhạt, giường ngủ phong cách Zakka(1),những đôi dép lê đồng màu, lớp thảm trải sàn màu trắng sữa – Căn phòng của hai nam thanh niên thoạt nhìn có hơi đơn điệu, nhưng bàn trà trong phòng khách, đầu giường trong phòng ngủ, trên cửa sổ phòng bếp, đều được tô điểm bằng các loại thực vật xanh như rau má, trầu bà vàng, măng leo(2),… khiến người ta nhìn mà sáng bừng con mắt.
(1) Phong cách Zakka: một phong cách trang trí nhà cửa, phòng ốc của Nhật, xem chi tiết ở đây ha
(2) Rau má, trầu bà vàng và măng leo trồng làm cảnh đây:
Căn hộ mới có mùi của những món đồ gia dụng mới, bọn họ bèn để không và mở cửa thông gió vài ngày, chờ khi thời tiết tốt hơn, Hà Tấn tới đây phơi chăn phơi gối, mới quyết định chính thức vào ở. Lúc ấy, đã là tháng năm.
Sáng thứ bảy, Hà Tấn thức dậy thật sớm, thừa dịp cả trường còn đang say ngủ, bảo Tần Dương lái xe tới đây, chở hành lý của bọn hắn về nhà mới.
“À, em có muốn mời bạn bè tới ăn một bữa cơm không?” Tần Dương hưng phấn đề nghị với Hà Tấn về bữa liên hoan mừng nhà mới.
Hà Tấn có chút ngượng ngùng: “Thôi khỏi đi, loại sự tình này…”
“Loại sự tình này làm sao?” Tần Dương ghé sang ôm lấy cậu, “Chúng ta cũng đâu phải không dám nhìn mặt ai, người khác anh mặc kệ, nhưng em không muốn mời Hầu Đông Ngạn tới chơi à? Cậu ta cũng biết em dọn ra ở cùng với anh, ít nhất cũng nên để cậu ta yên tâm một chút.”
Tần Dương đề nghị như vậy cũng không phải không có đạo lý. Vốn dĩ Hà Tấn muốn khép kín bản thân để tiện trốn tránh hiện thực, muốn vì người yêu mà đoạn tuyệt tất cả những mối quan hệ xã giao. Thế nhưng việc ấy là không thực tế, cậu đâu thể hoàn toàn không có bạn bè.
Cuối cùng, Hà Tấn thỏa hiệp: “Cũng được, vậy thì mời Hầu Đông Ngạn đi.”
“Anh sẽ mời lão Bạch và Chương Tiêu tới, năm người chúng ta cùng ăn một bữa cơm.” Tần Dương cười cười, nói.
“Chương Tiêu?” Hà Tấn sửng sốt, “Anh bạn học ở Yên đại?”
Tần Dương: “Đúng, người đã đánh với anh một trận tennis hồi đầu năm học, mà em cũng gặp lại một lần vào hôm đi quán karaoke rồi đấy.”
“Em không quen cậu ta lắm.” Nếu chỉ là gặp mặt bình thường giữa những người bạn, Hà Tấn sẽ không sợ, nhưng hiện tại bọn họ là muốn mời người tới thăm “nhà mới” kìa, điều này quả thực khiến cậu có chút không được tự nhiên.
Tần Dương giải thích: “Tưởng Bạch Giản và Chương Tiêu đều biết anh hẹn hò với em, bọn họ sẽ không nói bừa đâu. Nhất là Chương Tiêu, nó đã sớm biết anh thích em rồi, sau khi anh up hình lên Vòng bạn bè, nó lập tức đoán được ngày, còn chúc mừng chúng ta nữa.”
Nói đến ảnh chụp, Hà Tấn liền có chút bực bội, nhưng cậu không muốn tranh cãi với Tần Dương, nên chỉ nói: “Vậy tùy đi.”
“Em không vui sao?” Ở đây không ai có thể quản được bọn hắn, cho nên Tần Dương suồng sã hôn lên khóe mắt, vành tai của đối phương, hệt như một con cún bự quấn người mà nịnh nọt, “Nếu em không thích thì anh không mời nó đến nữa.”
Quả nhiên Hà Tấn không chống đỡ được, bất đắc dĩ mỉm cười, đầu hàng nói: “Mời đi, bọn họ cũng là bạn bè anh, không phải à?”
Ngày đầu tiên ở nhà mới, bọn hắn lại làm tình, loại chuyện này giống như thử vào sẽ nghiện, mà căn hộ thuộc về riêng hai người tựa như một cái vòng bảo hộ, khiến cho Hà Tấn có được cảm giác an toàn, cho nên toàn bộ quá trình cậu đều phi thường hưởng thụ.
Hôm sau, Hà Tấn mơ màng tỉnh lại trong lòng Tần Dương, song hoàn toàn không cảm thấy khó chịu vì những gì đã phát sinh vào tối qua, do đó không khỏi cảm khái, con người thực sự là một sinh vật có khả năng thích nghi rất mạnh. Hơn nữa, việc được người yêu hôn lên mí mắt, nỉ non câu nói buổi sáng tốt lành hệt như một giấc mơ này cũng khiến cậu nhất thời ngây ngẩn.
Rời giường, hai người đi tới siêu thị gần nhà để mua đồ ăn thức uống chuẩn bị chiêu đãi bạn bè. Không khác gì một cặp vợ chồng mới cưới, bọn hắn tỉ mỉ lựa chọn củi gạo dầu muối, bánh kẹo, điểm tâm… đến khi trở về, vừa vặn cách giờ hẹn bạn bè vài tiếng.
Hai người vội vàng y như chạy giặc mà chuẩn bị mọi thứ, “Cái này làm gì?” Hà Tấn lấy cà chua Tần Dương mua ra khỏi túi plastic.
“Ặc, làm rau trộn đi!” Tần Dương đặt thớt gỗ lên mặt bếp, bỏ một quả cà chua vào chính giữa, lấy con dao mới mua ra, dưới ánh mắt kinh hồn táng đảm của Hà Tấn bắt đầu “cạch, cạch, cạch!” Sau ba phát chặt đầy thô bạo, quả cà chua đã chảy “máu” giàn giụa, thi thể thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Hà Tấn: “…” (=_=)
Tần Dương: “Mau lấy cho anh cái đĩa!”
Đem “thi thể” quả cà chua đặt vào trong đĩa, Tần Dương lại chặt quả tiếp theo, đồng thời tỏ ra cực kỳ đắc ý, hỏi: “Thế nào, có phải hình dạng lần này đẹp hơn rồi không?”
Hà Tấn chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tám lạng so với nửa cân thôi.”
Mở túi đường trắng, Tần Dương hào phóng rắc một phát, một nửa cà chua trong đĩa lập tức bị đường phủ lên.
“Cái này… có thể ăn không?” Hà Tấn không đành lòng nhìn thẳng mà nhướng mày, “Anh xác định muốn dùng nó để đãi khách?”
Tần Dương tỉnh bơ: “Tâm ý là chính mà.”
Được rồi, Hà Tấn không phản đối nữa, bưng một đĩa cà chua phân thây phủ “tuyết” lên phòng khách, đặt ở chính giữa bàn ăn.
Xong đâu đấy, cậu lại lục lọi gói đồ mới mua về, lấy ra hai trái dưa leo: “Cái này thì sao? Làm gì?”
Tần Dương sờ sờ cằm, nói: “Dầm!”
“Sạt sạt sạt! Bộp! Bộp!” Rắc đường, đổ dấm, bát “thi thể” thứ hai ra lò – dưa leo dầm dấm!
Thấy trên bàn đã có hai đĩa thức ăn xinh đẹp, Tần Dương cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, lập tức đổ hết nguyên liệu nấu ăn trong túi ra, nói với Hà Tấn: “Giúp anh lấy cái Ipad trong phòng ra đây! Hôm qua anh có down mấy cái ứng dụng ‘học nấu ăn đơn giản’!”
“Ồ…” Hà Tấn tìm được Ipad ở trong phòng ngủ, đặt lên trên lò vi sóng để tránh nước bắn vào, sau đó liền cùng Tần Dương chọn món ăn —
Hà Tấn thích ăn những thứ có đường có giấm, vì thế liền chỉ vào hình ảnh món “sườn chua ngọt”, dùng đôi mắt tràn ngập trông mong, nói: “Cái này có vẻ ngon.”
Tần Dương trượt ngón tay xem qua cách làm, sau đó lập tức 囧: “Đây là món ăn cấp bốn rồi, khó quá, lần đầu làm cái gì đơn giản chút đi.”
Hai người chọn mục “Sơ cấp”, sau đó liền thấy tất cả đều là những món ăn cực kỳ đơn giản, nào là trứng chiên, trứng rán, cơm rang, rau xào, vân vân…
“Trứng ốp la?” Hà Tấn chọn một món, dữ liệu được load xong thì video hướng dẫn lập tức bắt đầu, Tần Dương sáng bừng hai mắt: “Cái này được đấy, tạm dừng đi, lát nữa theo đó mà làm.”
Kế tiếp, hắn đi chuẩn bị dầu muối gia vị, Hà Tấn chọn ra ba quả trứng gà từ trong đống đồ vừa mua, đem đi tẩy rửa một phen.
Tần Dương nhìn thấy, liền kỳ quái hỏi: “Em rửa trứng để làm gì?”
Hà Tấn nhíu mày: “Trứng chui ra từ cái chỗ kia của con gà, không rửa thì rất bẩn.”
Tần Dương cạn lời: “Nhưng chúng ta có ăn vỏ trứng đâu.”
Hà Tấn: “Lúc đập trứng sẽ dính ít nhiều, đúng không?”
Tần Dương: “…”
Hà Tấn đem trứng gà đi rửa, sau lại vì không biết cách đập trứng mà gõ gõ một vòng quanh thân trứng hệt như khi lột trứng luộc nước trà, kết quả lòng trắng dây đầy ra tay: “Ặc… dính quá, không thích. (=_=) ”
Tần Dương giơ tay đỡ trán: “Em, em cứ để đấy đi, anh làm.”
Tuy Tần Dương cũng không biết nấu cơm, nhưng so với một kẻ mười ngón không dính nước như là Hà Tấn thì vẫn giỏi hơn nhiều lắm.
Vì lẽ đó, toàn bộ quá trình Hà Tấn chỉ đóng vai trợ thủ, đưa nguyên liệu, giúp điều chỉnh tiến độ video…
“Ấy ấy, nhanh quá, anh không nhìn rõ, tua lại một chút.” “Ở đây?” “Trước chút nữa đi… À đúng, chính là từ chỗ đó!” “Được rồi…” “Oa! Trứng phồng lên kìa!” “Đúng vậy! Thơm quá! (⊙o⊙)”… … …
Hai người tràn đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm vào quả trứng ốp la trong chảo chống dính, cứ như thể trứng gà sắp sửa biến thành vàng.
Một chảo trứng ốp la trải qua trăm ngàn cực khổ cuối cùng cũng được chiên xong, Tần Dương luống cuống tay chân đặt trứng vào trong đĩa, Hà Tấn dùng hai tay nhận lấy, đôi mắt không khỏi lấp lánh ánh sao: “Hấp dẫn quá nha!”
Tần Dương vui vẻ hất nhẹ cái chảo như đang nghịch vợt tennis, phi thường đắc ý nói: “Chồng em lợi hại không?”
Hà Tấn đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, lên tiếng hỏi: “Á, mà anh cho gia vị vào chưa?”
Hà Tấn dùng đũa lấy ra một miếng con con, bỏ vào miệng, rồi nhanh chóng cho ra kết luận: “Chưa cho… bỏ thêm ít xì dầu được không?”
Tần Dương: “Ý kiến hay!”
…
Sắp đến mười hai giờ trưa, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, đồng thời, vòng tay của Tần Dương cũng reo chuông, khách tới. Hai tiếng đồng hồ, Tần Dương và Hà Tấn chỉ làm được bốn món ăn, trong đó có hai món là rau trộn!
Nhìn đĩa cà chua trộn đường, dưa leo dầm dấm hình thù quái dị, lại liếc sang đĩa trứng ốp la khuyết đi một miếng, còn có đĩa cải trắng cháy đen có bỏ thêm thịt xào đặt ở trên bàn, Hà Tấn thấp thỏm đi ra mở cửa.
Tưởng Bạch Giản và Chương Tiêu cùng đến, hai người chào hỏi chủ nhà một câu, còn chưa vào cửa đã mở miệng kêu lên: “Cái gì thế, thơm quá!”
Hẳn là mùi của trứng ốp la đi? Hà Tấn hệt như một chủ nhà đúng chuẩn, tự nhiên thoải mái mà mời khách khứa vào nhà, còn rót cho bọn hắn mỗi người một cốc trà sữa đóng túi.
“Ôi đệt, mùi của mấy cái này à!” Chương Tiêu nhìn chằm chằm bốn đĩa đồ ăn trên bàn, tâm tình phải nói là tràn trề thất vọng.
Hà Tấn nhanh chóng mang vịt nướng, vịt quay, thịt kho… từ nhà bếp sang đây.
“Wow!” Biểu tình của Chương Tiêu thay đổi chỉ trong nháy mắt, hắn khiếp sợ chỉ vào mấy món mới được bưng ra, hỏi, “Tất cả đều là do hai người làm sao? Thật quá trâu bò!”
Hà Tấn thành thực đáp: “Đồ ăn sẵn mua trong siêu thị.”
Chương Tiêu: “…”
Chỉ một lát sau, Hầu Đông Ngạn cũng tới. Cậu ta không quan tâm đến đồ ăn thức uống như Chương Tiêu cùng Tưởng Bạch Giản, ngược lại tò mò nhìn ngó nhà mới của hai người nọ hơn.
“Không tồi nha, nhìn thật ấm áp!” Vốn dĩ suy nghĩ của Hầu Đông Ngạn vô cùng thuần khiết, mãi đến khi thăm quan phòng ngủ, vô tình phát hiện một đống áo mưa đã qua sử dụng ở trong thùng rác dưới chân gường, tam quan của cậu mới hoàn toàn sụp đổ, cả người cũng chẳng dễ chịu gì!
… Tần biến thái, mày đã làm gì Tấn đại ca thuần khiết của taooooo!!! TAT
Thời điểm ăn cơm, năm người ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ, chén chú chén anh vui vẻ chuyện trò.
Tưởng Bạch Giản là người lên tiếng trước: “Chúc mừng nhà mới nhé, về sau nhớ cho bọn anh ăn ké vài bữa đấy!”
Tần Dương: “Đừng mơ, chỉ có một lần này thôi!”
Kế tiếp đến lượt Chương Tiêu: “Chúc hai người tân hôn vui vẻ!”
Mọi người: “Phụtttttt…”
Thấy Hà Tấn bị lời ‘chúc’ rất không đứng đắn của mình làm cho xấu hổ đến không chịu nổi, Chương Tiêu mới ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Hà Tấn, lúc trước chưa quen, giờ chính thức giới thiệu một chút, tôi là Chương Tiêu, bạn thời trung học của Tần Dương, khác khóa nhưng cùng câu lạc bộ tennis, quan hệ với nhau rất tốt. Tôi sớm biết tên này thích một người đã rất nhiều năm, nhưng không ngờ lại là cậu, nói sao nhỉ, thật không nghĩ tới bạn trai của Tần Dương lại chính là bạn nam của tôi… Ể? Đậu má, nói thế hình như không đúng lắm!”
Mọi người cười vang, Tần Dương lại chạm cốc với Chương Tiêu một cái: “Được rồi, đầu lưỡi cũng rụt cả vào, mày bớt nói đi!”
Cuối cùng đến phiên Hầu Đông Ngạn, cậu giơ cốc bia, nhìn Hà Tấn, chân thành nói: “Tấn đại ca, tao cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải, dù sao thì chỉ cần mày vui vẻ, thế là đủ.”
Vui vẻ là đủ, đây chính là câu chúc tuyệt vời nhất, thực tế nhất.
Đời người có dịp, nên tận hưởng niềm vui, ai lại không tiếc rẻ thanh xuân cùng tuổi trẻ, nếu đã xúc động quyết định ở cùng Tần Dương, vậy thì Hà Tấn sẽ bất chấp mà buông thả bản thân một chút. Cậu giơ cao cốc bia, nói “Cảm ơn” với Hầu Đông Ngạn, rồi uống cạn một hơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]