Đang lúc náo loạn đột nhiên có người gõ cửa, mà đối phương cũng không chờ chủ phòng ra mở đã trực tiếp đẩy cửa bước vào, “Ồ, náo nhiệt thế?” Người tới là Tưởng Bạch Giản, hắn quét mắt một vòng, cuối cùng dừng tầm nhìn ở chỗ Tần Dương đang tóm người trên giường, cười nói, “Xem ra cú ngã cũng không ảnh hưởng tới chú mày cho lắm, vẫn còn sức để đánh người cơ đấy.”
Chương Tiêu một cước đá văng Tần Dương, Tần Dương thấy Tưởng Bạch Giản mang vợt về cho mình thì nhanh tay nhận lấy rồi nói một câu cảm tạ.
Tưởng Bạch Giản nhìn về phía Chương Tiêu, cười mà như không cười, nói: “Là cậu à, hôm nay các cậu đánh rất được.”
“Chẳng phải cuối cùng vẫn thua các cậu đó sao, không vui gì hết.” Chương Tiêu đứng lên chào hỏi một phen.
Tưởng Bạch Giản cười cười, lại nói: “Buổi tối tổ tennis có bữa liên hoan đấy, cùng đi luôn nhé, thoạt nhìn tinh thần cậu cũng không tồi đâu,” Nói tới đây, anh quay sang hất cằm với Tần Dương, “Đi không?”
Tần Dương đẩy đẩy Chương Tiêu: “Em không đi, anh xách cậu ta đi đi, thay em mời khách.”
Chương Tiêu cạn lời: “Này, liên hoan ăn mừng thắng lợi của Hoa đại bảo tao theo làm cái gì, hơn nữa tao có quen tổ trưởng tổ tennis của chúng mày đâu!”
Tưởng Bạch Giản nhướng mày, liếc mắt nhìn Chương Tiêu: “Mấy năm trước cậu cũng đánh với tôi rất nhiều trận rồi, còn bảo không quen?”
Tần Dương vỗ vai Chương Tiêu, dứt khoát đuổi hắn ra ngoài: “Đúng thế, với lại uống một chén thì quen ngay ấy mà!”
Chương Tiêu: “Ơ này này, mày chờ một chút…”
Tần Dương kiên quyết đuổi khách về: “Nói nữa cơm của tao cũng nguội luôn, đi mau đi.”
Tưởng Bạch Giản đang định hỏi Hà Tấn có muốn cùng đi hay không, đã thấy Tần Dương thẳng tay đóng cửa. Bất đắc dĩ giơ tay sờ mũi, cuối cùng anh thức thời mang theo Chương Tiêu cùng rời đi. Nhất thời, phòng ký túc chỉ còn lại Tần Dương đang thở phào nhẹ nhõm cùng với Hà Tấn vẫn bị vây trong hỗn độn cực kỳ.
Tần Dương mở hai hộp thức ăn ra, lần lượt bày lên mặt bàn, lại kéo ghế của mình lại, lên tiếng mời Hà Tấn: “Nào, cùng ăn đi.”
Sáu hộp thức ăn và hai hộp cơm, hai người ăn cũng thoải mái, ban đầu Hà Tấn còn tưởng Tần Dương thật sự muốn bồi bổ, không ngờ người nọ là có ý định mời mình cùng ăn.
Hà Tấn cầm hộp cơm lên, tách đôi đũa duy nhất còn sót lại, nếm thử, rồi đột nhiên hỏi: “Trước kia cậu cũng chơi game à? Game gì thế?”
Tần Dương: “Một game online phổ thông thôi, Thiên Đao gì gì đó.”
“À…” Trái tim Hà Tấn hoàn toàn trầm xuống, ngẫm lại, trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Nếu Tần Dương chính là Thương Hỏa, hắn cũng sẽ không biết cậu là “A Tấn”, dù gì thì hình tượng vừa vô dụng lại vừa thật thà của cậu ở trong game hoàn toàn không cách nào liên hệ với hiện thực, mặt khác ngay cả giọng nói cũng đã bị biến đổi rồi. Mà về cơ bản, Tần Dương hẳn không có lý do để giấu diếm mình chuyện chơi game, đúng không? Quen biết ngoài đời chẳng phải càng tiện chơi đùa cùng nhau hay sao chứ?
Hiện tại, biết Tần Dương thích một người đã rất nhiều năm, thậm chí đến giờ vẫn đang chờ đợi, tất nhiên Hà Tấn không thể tự đa tình mà nghĩ người đó là mình, vì thế trong lòng không khỏi buồn rầu khó chịu hệt như thất tình thật vậy.
Xem ra chỉ có thể làm bạn với Tần Dương… Đúng vậy, Hà Tấn, mi nghĩ ai cũng giống mi sao?
Tần Dương thấy Hà Tấn lộ ra vẻ mặt bình thản không gợn sóng, cũng liền phỏng đoán tâm tư của đối phương, nghĩ tới hàm ý trong câu hỏi vừa rồi của cậu lại lo lắng có phải người nọ đã bắt đầu hoài nghi mình là Thương Hỏa hay không? Cũng khó trách lắm, giọng nói của mình và Thương Hỏa rất giống nhau, cùng thích một người trong game, còn chờ đợi rất nhiều năm nữa. Nếu đến nước này mà Hà Tấn vẫn không mảy may nghi ngờ thì Tần Dương cũng thực sự phải hoài nghi chỉ số thông minh của cậu.
Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói trắng ra, nếu Hà Tấn biết mình là Thương Hỏa, hiển nhiên cậu ấy cũng biết mình là đồng tính luyến ái. Trong tình huống ấy, khẳng định người kia sẽ hành động giống trong game, giữ một khoảng cách nhất định với mình, vì thế cho nên mình vẫn tiếp tục phải nói dối!
Ăn cơm xong, Hà Tấn im lặng giúp đối phương dọn bàn, sau lại nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi xuống lầu đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống thuốc đầy đủ vào.”
“Ấy, từ từ!” Tần Dương lại vươn tay giữ người một lần nữa, “Giúp tôi một việc đã.”
Hà Tấn: “Việc gì?”
“Chơi bóng ra đầy một thân mồ hôi, tôi còn chưa tắm rửa,” Tần Dương mở tủ lấy quần áo và khăn tắm ra, ở một góc độ khuất tầm nhìn của Hà Tấn mà nhét mũ giáp vào thật sâu bên trong, xong xuôi mới quay đầu, giơ cánh tay lên, “Bác sĩ nói tôi không thể chạm vào nước được.”
“Cậu, cậu muốn tôi giúp cậu tắm hả?” Hà Tấn sửng sốt nhìn người nọ, nếu đang ở trong game, thế nào mặt cậu cũng phải đỏ ửng như một quả cà chua chín!
Tần Dương: “Tôi phải giơ một tay lên cao, tự tắm sẽ không tiện, lát nữa cậu giúp tôi một chút, sau đó chờ đưa khăn tắm cho tôi. Tôi tắm nhanh lắm, ba đến năm phút đồng hồ thôi.”
Hà Tấn chết trân tại chỗ, hoàn toàn không có cách nào từ chối yêu cầu của Tần Dương, hắn bị thương cánh tay phải, giơ một tay lên mà tắm rửa quả thật có hơi phiền phức.
… Hơn nữa, người kia cũng không phải muốn mình hỗ trợ từ đầu tới đuôi, chỉ cần đi vào xát xát xà phòng một chút, hẳn là không vấn đề gì đi…
Trong lúc Hà Tấn còn đang đấu tranh tư tưởng, Tần Dương đã tiến vào phòng tắm rồi, tựa hồ chuyện hắn vừa nói chỉ đơn giản như là “anh em tốt giúp nhau chút chuyện cỏn con” thôi.
Cũng đúng, nếu đổi lại là Hầu Đông Ngạn bị thương tay rồi nhờ Hà Tấn chà lưng giúp, chắc chắn cậu sẽ không miên man suy nghĩ cái gì, chẳng qua người này thế nhưng lại là Tần Dương! Vừa nghĩ tới vóc dáng của đối phương cùng cảnh tượng lát nữa mình sẽ nhìn thấy, Hà Tấn bỗng cảm giác máu nóng đột ngột dồn thẳng tới đỉnh đầu…
Hà Tấn đang chờ đợi trong lo lắng, bỗng bên kia cánh cửa khép hờ truyền ra tiếng gọi của Tần Dương, sau đó cậu bất chấp tất cả mà bước vào. Giữa một màn hơi nước mịt mù, Hà Tấn nhìn thấy tấm lưng trần trụi của người nọ. Cậu không dám hạ thấp tầm mắt xuống dưới, triệt để im lặng đón nhận bình sữa tắm Tần Dương vừa đưa qua, là một cái bình màu cam còn chưa mở nắp. Trong không khí tràn đầy hơi nước và hương vị nam tính tỏa ra từ thân thể người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, đó là mùi hương thuộc về Tần Dương, phi thường mị hoặc lại mang theo khả năng khiến người khác phấn chấn tinh thần… Mùi hương ấy khiến cho cậu bỗng cảm thấy lâng lâng…
Thứ tiếp theo mà cậu nhận được là bông tắm, trắng xóa mềm mại cực kỳ, ngay sau đó tay Hà Tấn liền phát run…
“Được chưa?” Tần Dương bỗng thúc giục một câu, chất giọng trầm thấp gặp được hiệu quả vang âm cực tốt của phòng tắm kín mít trở nên gợi cảm dị thường.
Hà Tấn choáng váng, đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ được một điều gì. Cậu bóp sữa tắm, xoa xoa bọt biển, sau đó dùng động tác cứng ngắc mà chà xát lung tung trên lưng của Tần Dương, cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắc của hắn ở bên dưới lớp bông tắm mong manh mềm mại…
Tần Dương: “Xuống dưới chút nữa.”
Hà Tấn: “…”
Xong việc, Hà Tấn vội vã nhét bông tắm vào trong tay của Tần Dương, gấp gáp chạy vọt ra ngoài. Cậu đã quên lát nữa còn phải đưa khăn tắm cho đàn em nọ, cuống quýt nói một câu “Tôi đi trước”, rồi cứ thế tông cửa ra về.
Tần Dương giơ một cánh tay, càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Hà Tấn rất là thú vị. Thử hỏi, nếu thẳng nam bình thường gặp phải tình huống tương tự, có bao nhiêu người sẽ trêu chọc đôi câu, ví như “Tần Dương, dáng người mày rất được” hoặc là dùng sức kỳ kỳ cọ cọ cho bầu không khí dịu đi. Thế nhưng, Hà Tấn cái gì cũng không nói, sau khi bước vào nhẹ nhàng chà chà vài cái tựa hồ cầm bút vẽ tranh, khiến bản thân rơi vào tình cảnh xấu hổ, mà cũng làm Tần Dương ngứa ngáy trong lòng… Hơn nữa, tên kia kỳ xong lại còn vội vã bỏ chạy đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại! Đây là thẹn thùng đúng không?
Ha ha, bây giờ mà nói Hà Tấn là một thẳng nam bẻ cũng không cong thì Tần Dương chẳng thèm tin đâu!
“Á!” Vừa nghĩ đến chuyện vui, hắn bỗng thất thần, cánh tay theo đó mà bị xối ướt một mảnh lớn…
Nửa giờ sau, Tần Dương lại xuất hiện trong phòng y tế trường.
Bác sĩ tức giận nói: “Đã bảo cậu đừng để tay dính nước rồi mà!”
Tần Dương đặt cánh tay lên mặt bàn: “Quên mất, gỡ ra băng lại là được rồi.”
Bác sĩ: “…”
Buổi tối, Hà Tấn mang theo tâm tình sa sút vào game, Thương Hỏa không online, cậu liền lang thang một mình không mục đích. Càng nghĩ càng cảm thấy mất mát, dục vọng bị Tần Dương khơi mào còn đang ăn mòn thân tâm cậu, cứ nghĩ đến đối tượng mà mình khó khăn lắm mới động tâm đã có người để thích, trong khi người thích mình trên game lại bị mình do dự đẩy ra xa… Bỗng nhiên Hà Tấn cảm thấy mình đặc biệt biết cách tự tìm đường chết!
Thích người cùng giới thì cứ thích đi, cậu chấp nhận và không muốn trốn tránh nữa.
Nhưng nếu cậu cũng thích Thương Hỏa, vậy thì vì sao phải để cái chướng ngại về “Internet” cùng “Hiện thực” bức ép bản thân cơ chứ?
Nếu ngoài đời không cách nào thuận theo cảm xúc, hà cớ gì không thể buông thả ở trong game?
Hà Tấn ngồi xổm ở mảnh đất trong sân nhà mình, nhìn mấy gốc đậu đỏ đã lớn thêm một ít, chẳng hiểu vì đâu lại nhớ tới Thương Hỏa, muốn ngồi chung tọa kỵ với đối phương, muốn rúc vào trong ngực hắn, được hắn ôm, hoặc được nghe hắn ôn nhu gọi mình là “A Tấn” …
Đúng lúc ấy, bên tai vang lên một tiếng ‘đinh’, hệ thống thông báo, Thương Hỏa đã online!
Áp chế trái tim đập bình bịch như trống nổi, Hà Tấn nhanh chóng đứng lên, đang định dùng “Hình bóng tương tùy” đi tìm Thương Hỏa thì liền phát hiện người ta đã dùng chính kỹ năng này để xuất hiện ngay trước mặt cậu.
“Lại trồng trọt?” Thương Hỏa từ trên cao nhìn xuống, “Nào, nhiệm vụ vợ chồng còn thiếu mấy cửa nữa là xong, tối nay cùng làm đi.”
Hà Tấn nhanh chóng triệu hồi Cùng kỳ Liệt diễm. Thương Hỏa dang cánh chuẩn bị bay lên, bỗng nghe người kia gọi: “Thương Hỏa…”
Thương Hỏa: “Hửm?”
Hà Tấn dán mắt vào con Cùng kỳ, nói: “Chúng ta cùng cưỡi tọa kỵ đi.”
Thương Hỏa nhìn cậu hai giây, chậm rãi thu hồi đôi cánh. Hà Tấn nhanh chóng sải bước bước lên tọa kỵ, Thương Hỏa cũng trèo lên theo, đặt tay hờ hờ trên hông cậu. Lúc này đây, Hà Tấn không cảm thấy xấu hổ hay là khẩn trương nữa, cũng không nảy sinh suy nghĩ liêm sỉ rụng rơi hết như mọi lần.
Tựa vào Thương Hỏa khiến cậu có cảm giác đặc biệt an toàn, trái tim vốn đang trống rỗng dường như cũng được lấp đầy, cả thân lẫn tâm đều ấm áp và thỏa mãn.
Hà Tấn điều khiển Cùng kỳ nương theo dòng chảy của thác Ngâm Thủy mà bay thẳng xuống dưới. Điểm cuối của thác nước này chính là đảo Thái Phượng ở Phàm giới, hơi nước thấm vào thân thể cả hai người lại mang tới cảm giác thanh tân tươi mát.
Bay trong chốc lát, Thương Hỏa đột nhiên ghé vào bên tai A Tấn, hỏi: “Sao vậy, nhớ anh à?”
Hà Tấn: “…”
Thương Hỏa không có được câu trả lời của Hà Tấn, song vẫn thoáng nở nụ cười, xiết chặt cánh tay đang ôm cậu một chút, tay còn lại thì nắm lấy dây cương ở trong tay của đối phương, kéo đầu Cùng kỳ điều chỉnh đường bay.
Hà Tấn có hơi muốn khóc, giờ phút này, cậu chỉ cảm thấy Thương Hỏa thực sự hiểu mình.
Thương Hỏa khẽ hôn lên vành tai người nọ, Hà Tấn chấp nhận hành động của đối phương. Theo một nụ hôn này, hai người dường như quay về trạng thái lúc trước, không làm mình làm mẩy, cũng không im lặng chiến tranh. Mà Thương Hỏa tựa hồ đã quên hết những hứa hẹn với A Tấn ngày hôm đó, ngoại trừ không bắt cậu gọi một tiếng ‘chồng’ ra thì tất cả đều giống hệt khi xưa.
Nhiệm vụ vợ chồng ẩn đã tiến hành đến cửa thứ 78, những cửa cuối cùng đều là loại nhiệm vụ có nội dung, đặc biệt rườm rà, cái nào cũng phải mất đến cả tiếng đồng hồ mới xong. Mắt thấy chỉ còn ba cửa, hai người liền quyết tâm cố nốt, nếu có thể hoàn thành thì hoàn thành luôn trong đêm nay đi!
Lăn lộn suốt ba tiếng từ tám rưỡi đến mười một rưỡi, cuối cùng hai người cũng xuất hiện trước mặt Chức Nữ một lần nữa, bàn giao nhiệm vụ thứ 81, ngay sau đó, đảo Thái Phượng đột nhiên đổ xuống một cơn mưa hoa hồng!
Hà Tấn tiếp nhận phần thưởng cuối cùng của nhiệm vụ vợ chồng ẩn — Một quyển sách kỹ năng.
Cái nhiệm vụ lằng nhằng rắc rối mất đến cả tháng mới hoàn thành, cuối cùng chỉ được một quyển kinh thư? Xỉu!
Từ từ… Đây là sách gì, “Tống tử kinh”?
Cùng lúc đó, khung thông báo của hệ thống cũng nổi lên một dòng tin mới — Chúc mừng vợ chồng người chơi 『 Thương Hỏa 』, 『 A Tấn 』 đã thông qua tám mươi mốt cửa khảo nghiệm, hoàn thành nhiệm vụ vợ chồng ẩn ở trên đảo Thái Phượng, dành được sách kỹ năng hiếm thấy – 《 Tống tử kinh 》!
〖 Thế giới 〗『 Tam Tam 』: “Đại Thần và vợ lại mở được cái hệ thống mới gì à?”
〖 Thế giới 〗『 Em Gái Bạch Tuộc 』: “Mỗi lần thấy thông cáo hiện lên tin tức về Thương Hỏa và A Tấn, mị đều hoài nghi có phải mình cùng đại thần đang chơi chung một cái game không! (=_=) ”
〖 Thế giới 〗『 Ca Sĩ Và Mèo Con 』: “Đồng cảm với lầu trên + số chứng minh thư!”
〖 Thế giới 〗『 Cơ To Sức Nhỏ 』: “Tò mò không biết có phải Tống tử kinh là sách dạy kỹ năng sinh bảo bảo hay không! (⊙o⊙)…”
…
Hà Tấn đang cầm cuốn kỹ năng trên tay, đột nhiên dâng lên một loại dự cảm phi thường không tốt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]