Chương trước
Chương sau
•TRƯỞNG LÃO VIỆN®

Thời điểm Phượng Thần Hy đến trước cửa Trưởng Lão Viện, thi thể của Nguyệt trưởng lão đã phủ khăn trắng được hai thị vệ khiêng đi qua nàng

Nhìn từ xa trong sảnh chính Trưởng Lão Viện, Tuyết trưởng lão và Hoa trưởng lão ngồi trung tâm, Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy thì ngồi đối diện giắng co với Cung Tử Vũ

Sự việc trọng đại, Phượng Thần Hy không có bước vào mà ngồi an tĩnh ngoài điện như người mất hồn

Dọc đường đi đến đây, cả đầu nàng đều chỉ toàn là suy nghĩ muốn gặp Nguyệt trưởng lão, nghĩ đến Nguyệt trưởng lão đã mất nàng chỉ thấy đau buồn không thể tả, thậm chí bi thương còn lấn át những hình ảnh chưa kịp nắm bắt đã lướt qua trong đầu nàng, nàng chỉ kịp bắt được một cái duy nhất

*

Nguyệt trưởng lão trông không già như hiện tại ít nhất là 10 năm, gương mặt hiền từ, ánh mắt tràn ngập yêu thương, người đưa tay ra, giọng nói có chút già nua nhưng ngữ khí lại cực kỳ mềm mại

("Nào, lại đây với ta, ta chơi với hai đứa")

*

Tí tách....

Phượng Thần Hy đưa tay lên mặt chợt nhận ra, bản thân đã khóc từ lúc nào cũng không biết

Lúc lau đi những giọt nước mắt trên mặt, Phượng Thần Hy nhớ lại cảm giác khi những ngày đầu đến Cung Môn, nàng hoảng hốt khi biết cựu Chấp Nhận đã mất, kính trọng từ sâu trong tâm trí với ba vị trưởng lão, có hảo cảm đặc biệt với Cung Tử Thương, lo lắng cho an nguy của Cung Môn khi thấy tứ cung bất hòa... đặc biệt nhất là bây giờ, khi biết tin Nguyệt trưởng lão đã mất, nàng tâm thần nặng nề mà bất tri bất giác khóc rồi

Trước đây nàng nghĩ nguyên chủ là Vô Phong nhưng hiện tại nàng cũng không xác định được nguyên chủ rốt cuộc ở bền nào

Nếu là Vô Phong thì nguyên chủ không thể có cảm tình thâm hậu với Cung Môn như thế này, còn nếu là Cung Môn thì các trưởng lão vì sao không nhận ra nguyên chủ chứ?

Phượng Thần Hy suy nghĩ xuất thần quên thời gian, đột nhiên bị một tiếng nói gọi tỉnh

"Phượng cô nương vì sao lại ngồi ở đây?"

Chóp mũi quẩn quanh mùi sáp nến đang cháy, mùi đàn hương thoang thoảng, mùi hương cháy trong từ đường cùng với.... mùi máu tươi loáng thoáng đến mức không ai có thể phát hiện, Phượng Thần Hy thần sắc có chút

cứng lại

Là nữ, lẻn vào Cung Môn vào hơn 20 năm trước rồi mất tích, trên tay có vết chai do lâu rồi không dùng kiếm.....

Vô Danh....

Bàn tay nàng hơi siết lại, Phượng Thần Hy chậm rãi ngẩng đầu

Người đến là Vụ Cơ phu nhân

Ánh mắt của Vụ Cơ phu nhân từ trên người nàng chuyển ra phía sau nàng

"Giác công tử, Chủy công tử...."

Phượng Thần Hy đứng dậy nhìn qua, chỉ thấy Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy cùng nhau đi ra

Cung Viễn Chủy nhìn thấy Phượng Thần Hy cũng ở đây thì có chút bất ngờ, lập tức đi về phía nàng

"Ngươi sao lại ở đây?"

Phượng Thần Hy lúc này đã điều chỉnh lại tốt cảm xúc

"Nguyệt trưởng lão bị ám sát, ta có chút lo lắng nên đến đây xem thử"

Cung Viễn Chủy nghe vậy thì trong lòng có chút vui vẻ, nhưng miệng vẫn cứng như đá, ngạo kiều mà dạy dỗ

Phượng Thần Hy



"Đây là việc nội bộ Cung Môn, ngươi là nữ quyến thì không cần phải xen vào quá nhiều"

Đỡ vướng phải rắc rối

Phượng Thần Hy không nghe ra hàm ý của Cung Viễn Chủy, chỉ hơi cúi mặt xuống, nghiêm túc nhận sai

"Ta biết sai rồi, đa tạ Chủy công tử dạy bảo"

Cung Viễn Chủy hơi trợn mắt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là im miệng

Cung Thượng Giác thì từ từ đi đến bên cạnh Cung Viễn Chủy, ánh mắt dò xét nhìn qua Phượng Thần Hy, rồi lại thi lễ với Vụ Cơ phu nhân

Phượng Thần Hy và Cung Viễn Chủy lúc này cũng lần lượt thi lễ với bà

Vụ Cơ phu nhân cũng hơi phúc thân, ngữ khí nhẹ nhàng nhìn về phía ba người

Cung Thượng Giác lúc này mới mở miệng

"Cung Môn xảy ra sự cố, đêm xuống là cả ngọn núi đã giới nghiêm rồi, nếu không có việc gì thì Vụ Cơ phu nhân không nên...."

Cung Thượng Giác chưa nói xong, Vụ Cơ phu nhân đã nói xen vào

"Ta đã nhớ ra thân thế của Cung Tử Vũ rồi"

Nghe câu này, trên mặt của Cung Thượng Giác xuất hiện ý cười nhẹ vì kế hoạch thành công

"Đêm có sương giăng, ngoài trời rét lạnh, mời Vụ Cơ phu nhân theo ta về Giác Cung nói chuyện"

Vụ Cơ phu nhân khéo léo từ chối

"Tai vách mạch rừng, nhiều kẻ lắm chuyện, ta đi với công tử một lúc thôi"

Cung Thượng Giác lập tức hiểu ý của Vụ Cơ phu nhân, ý cười trên mặt không giảm

"Vậy thì, ta tiễn phu nhân về Vũ Cung"

*

Trên đường trở về Vũ Cung, Vụ Cơ phu nhân vừa đi vừa nhẹ nhàng nói

"Từ lúc mang thai đến khi sinh con, mỗi vị phu nhân đều có một đại phu chuyên dụng từ y quán đến khám trong suốt quá trình, y quán cũng sẽ giữ lại hồ sơ ghi chép của vị phu nhân đó"

Cung Viễn Chủy lúc này mở miệng, giọng nói mười phần âm dương quái khí

"Ta đã xem y án của Lan phu nhân từ lâu rồi, trên đó rõ ràng ghi là....sinh non"

Cung Thượng Giác bắt được đúng trọng tâm hàm ý của Cung Viễn Chủy

"Y án là giả?"

Nhưng Vụ Cơ phu nhân lại trả lời

"Y án là thật...."

Cung Viễn Chủy phía sau đang muốn mở miệng thì Vụ Cơ phu nhân lại nói tiếp

"Nhưng cựu Chấp Nhận đổi trắng thay đen sửa lại mấy trang"

Cung Thượng Giác nghe vậy thì nhếch miệng



"Ta hiểu rồi, mấy trang này đang ở chỗ của phu nhân"

Vụ Cơ phu nhân nhẹ nhàng khen ngợi

"Giác công tử thông minh"

Cung Thượng Giác lúc này dùng lại bước chân, cười như không cười nhìn về phía Vụ Cơ phu nhân

"Nhưng Vụ Cơ phu nhân sẽ không dễ dàng đưa cho ta đâu, đúng không?"

Chưa đợi Vụ Cơ phu nhân đáp lại, Cung Viễn Chủy lên tiếng, trên mặt lạ nụ cười ác liệt có chút không chờ nổi

"Ca ca không cần lo lắng, đệ có rất nhiều biện pháp để bà ấy đưa ra y án"

Phượng Thần Hy đứng một bên nhẹ giật y tụ của Cung Viễn Chủy

Khi làm việc, dùng thủ đoạn để đạt được mục đích là chuyện rất bình thường nhưng thủ đoạn quá mức ác liệt thì đôi lúc sẽ bị phản phệ bởi vì khi bị bức đến đường cùng thì ai cũng sẽ có tâm lý đồng quy vu tận

Cung Viễn Chủy thấy được động tác của Phượng Thần Hy, khoanh hai tay trước ngực, quay mặt đi, không nói gì nữa

Vụ Cơ phu nhân lúc này quay đầu lại nhìn ba người

"Chủy công tử tinh thông độc dược, nói thật, ta vẫn hơi sợ hãi"

"Ta là thứ thê của cựu Chấp Nhận, tính lên cũng chỉ xem như một nửa người Cung Môn"

"Mạng của ta.... không đáng tiền"

Ngữ khí Vụ Cơ phu nhân nhẹ nhàng chậm rãi nhưng không dấu được u sầu

Bà ấy nhìn về phía Cung Thượng Giác, nói chính sự

"Nhưng muốn xác nhận thân phận huyết thống của Cung Tử Vũ thì chỉ mấy trang giấy thôi là chưa đủ"

"Nếu như lúc đó ta đứng ra làm nhân chứng, y án dùng làm vật chứng thì sẽ giúp Giác công tử đạt thành mục đích"

Cung Thượng Giác cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía Vụ Cơ phu nhân

"Viễn Chủy đệ đệ tuổi nhỏ ngang bướng, không hiểu lễ nghĩa, Vụ Cơ phu nhân không cần để ý, có điều...."

Cung Thượng Giác lúc này trầm giọng xuống, ánh mắt sắc bén, ngữ khí dò xét

"Ta rất tò mò, là điều gì đã khiến phu nhân thay đổi tâm ý, dù sao phu nhân không phải coi Tử Vũ là con ruột sao?"

Vụ Cơ phu nhân trầm mặc một lúc, ánh mắt có chút u sầu nhìn về phía xa săm

"Ta ở Cung Môn quá lâu rồi, lâu đến mức chán ghét mọi thứ ở đây rồi"

"Cựu Chấp Nhận tạ thế, Cung Môn lại vướng phải vô số sự việc rối ren, sống ở đây chỉ biết ngày đêm sợ hãi"

"Ta muốn tránh xa chốn gió tanh mưa máu này, tìm một nơi yên bình trên thế gian mà sống hết đời"

Nói xong, thần sắc trên mặt của Vụ Cơ phu nhân cũng trở lại bình thường, bà nhìn về phía ba người

"Phía trước chính là địa phận Vũ Cung rồi, hãy xin ba vị dừng bước"

"Đường đêm quanh co, mong Giác công tử sẽ không đi nhầm đường"

Cung Thượng Giác chỉ nhìn Vụ Cơ phu nhân, nhếch môi cười nhưng không nói gì

Vụ Cơ phu nhân cũng không nhiều lời nữa mà quay người rời đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.